Mục Thần Ký

Chương 751: Mặt nạ quỷ

Chương 751: Mặt nạ quỷChương 751: Mặt nạ quỷ
- Ca, có người tới thăm tù, đưa đồ ăn cho cal
Tần Mục bóc lá liễu ở mi tâm, nhìn về phía tiểu hài tử khổng lồ bị trấn áp trong đại lục chữ Tần nói:
- Là một đại muội bộ dạng rất đẹp, nhưng mọc đuôi rắn, hơn nữa còn là giọng nói nam nhân.
- Ta không kén ăn!
Tiểu hài tử này ngẩng đầu, vui mừng vạn phần, đột nhiên nghỉ ngờ nói:
- Ngươi chẳng lẽ lại gạt ta? Nếu như ngươi gạt ta, ta đánh chết ngươi, sau đó sẽ ăn tươi ngươi. Nếu như ngươi không gạt ta, ta lại ăn ngươi khi ngươi còn sống.
Tân Mục còn chưa kịp nói gì, giọng nói rất thô lô của Lục Ly giữa Nại Hà vang lên, cười khanh khách nói: - Tân Phượng Thanh, lần này ta tới cũng không phải là tìm ngươi, tạm thời thả cho ngươi một con đường sống. Còn nhiều thời gian, ngươi sớm muộn sẽ rơi vào trong †ay của ta.
Nàng rõ ràng là thân thể của nữ tử, nhưng lại có giọng nam thô dày, rất quỷ dị.
Đuôi của Lục Ly bơi qua bơi lại, dọc theo Nại Hà bơi về phía trước.
Trong đại lục chữ Tần, tiểu hài tử sơ sinh giận tới tím mặt:
- Đệ đệ hư hỏng, quả nhiên là đang gạt ta! Ngươi tiến tới đây, xem ta đánh chết ngươi, bặn rơi đầu và chân lại ăn!
Bên cạnh, phân thân của Thiên Công và tư duy của Xích Hoàng từ lâu đã trốn trong dãy núi chữ Tần, e sợ cho bị hắn giận chó đánh mèo.
Tân Mục dán lá liễu lên, cười nói:
- Lục Ly lân này tại sao lại biết điều như vậy?
Đang nói, dưới mặt nước của Nại Hà có từng thân thể cực lớn bơi qua, nhanh chóng lướt qua phía dưới cầu Nại Hà.
Thần sắc của Tân Mục dại ra, đây là vô số yêu ma quỷ quái của U Đô và Ma Thần của U Đôi
Lấy Lục Ly dẫn đầu, Ma Thần của U Đô dẫn theo không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, đang xuyên qua bên trong Nại Hài!
Dưới mặt sông là những thân thể trắng mịn hoặc tối đen vô cùng to lớn, mà ở trong nước sống như nước lửa dung hòa này, bọn họ lại giống như con cá linh hoạt, số lượng nhiều tới mức khiến da đầu tê dại.
- Bốn đại Tiết Độ Sử Thiên Đình đóng quân ở U Đô đến rồi!
Trâu già nhìn về phía dưới cầu, nói:
- Lần này mở rộng Phong Đô là muốn luyện Phong Đô thành một Minh Đô khác, chỉ cần chế tạo xong, lại có thể khiến Phong Đô có kích thước rộng như Minh Đô vậy. Chắc hẳn lần này không chỉ có bốn Tiết Độ Sứ lớn là Lục Ly, Huyền Minh, Hàm Lôi, Quyết Hoàng muốn ra tay, chỉ sợ ngay cả Âm Thiên Tử cũng sẽ ngồi không yên.
Một quyền của hắn đánh về phía Nại Hà, chỉ thấy nước lửa trong Nại Hà phun trào, nhưng không có cách nào tổn thương đến những Ma Thần yêu ma quỷ quái dưới mặt nước.
Đây là bởi vì Nại Hà là đường ranh giới nối liền giữa Phong Đô cùng U Đô, những yêu ma quỷ quái nhìn như đang bơi qua bơi lại dưới nước, thật ra lại là bơi qua bơi lại ở UĐô.
Tuy rằng quyền pháp của Ngưu Tam Đa mạnh mẽ bá đạo, lại là đại tông sư võ đạo cảnh giới Lăng Tiêu, nhưng vẫn không có cách nào phá giới công kích được những yêu ma quỷ quái và Ma Thần. Hắn chỉ biết thân thông võ đạo, đối với thần thông của U Đô cũng không hiểu rõ lắm.
- Âm Thiên Tử cũng sẽ ra tay sao?
Tân Mục nghỉ ngờ nói:
- Đế Dịch Nguyệt tỷ tỷ lại ở trong này, hắn dám lộ diện sao?
Tân Mục có nghe thấy ân oán tình thù giữa Đế Dịch Nguyệt cùng Âm Thiên Tử, Sơ tổ Nhân Hoàng lặng lẽ nói với hắn từng chuyện giữa hai người.
Năm đó là Âm Thiên Tử theo đuổi Đế Dịch Nguyệt, nhưng ở trong đêm động phòng hoa chúc lại hạ sát thủ, mưu hại Đế Dịch Nguyệt, lại trấn áp thi thể của Đế Dịch Nguyệt ở tầng dưới cùng của Minh Ngục.
Lần này Đế Dịch Nguyệt mở rộng Phong Đô, Âm Thiên Tử còn dám xuất hiện sao?
- Nếu như hắn dám xuất hiện, ta ngược lại bội phục da mặt của hẳn.
Tân Mục vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên không gian của Phong Đô chấn động không ngừng, bầu trời tách ra, mặt của Âm Thiên Tử hiện ra từ trên bầu trời tách ra, hai con mắt cực lớn đang chuyển động, nhìn lướt qua mọi nơi.
Tân Mục kinh ngạc.
Trâu già nói:
- Ngươi xem thường da mặt của hắn. Âm Thiên Tử xuất hiện, chỉ sợ những yêu ma quỷ quái của U Đô Ma Thần cũng có thể tiến quân vào Phong Đô.
Còn chưa nói dứt lời, Âm Thiên Tử trên bầu trời há mồm ra, trong miệng thì thào vài từ, nói ra ngôn ngữ U Đô thâm ảo tối nghĩa, lại thấy ma khí điên cuồng phun ra tập trung lại, ở mi tâm của hắn hóa thành một con mắt nhỏ.
Con mắt dựng thẳng mở ra, một đạo ánh sáng màu đen từ trên cao hạ xuống, cắt ở trên sông Nại Hà lửa nước cùng chảy kia, Nại Hà bị cắt, tách ra hai bên, chỉ thấy trong mặt sông tách ra lập tức có từng vị Ma Thần phóng người nhảy ra, cao giọng rống to.
Con mắt này của Âm Thiên Tử này từ trên cao hạ xuống, một đường cắt xuống, rất nhanh đi tới trên câu Trong Lúc Sinh Tử.
Ngưu Tam Đa nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể liên tục tăng vọt, hóa thành đầu trâu thần nhân đỉnh thiên lập địa, một quyền đánh ra, con mắt này của Âm Thiên Tử này bị đánh cho nghiền nát.
Tần Mục nhìn lại về phía Nại Hà, lại thấy giữa sông có vô số yêu ma quỷ quái giống như con kiến ra hang, điên cuồng bò ra ngoài, từ U Đô theo vết nứt leo đến Phong Đô.
- Hóa ra là vật cưỡi của lão nông, con trâu này. Âm Thiên Tử lập tức chú ý tới trên cầu, cười nói:
- Đổi lại thành chủ nhân của ngươi tới cũng vậy thôi. Hắc, còn có Tân Phượng Thanh đã ở đây, thân thể của ngươi thuộc Về ta...
Nhưng vào lúc này, một đạo đao quang phóng lên cao, lại là Điền Thục vung đao, chém về phía Âm Thiên Tử, Âm Thiên Tử cười lạnh một tiếng, mặc cho một đao. này của Điền Thục chém ở trên mặt.
Gương mặt này bị mở ra, lập tức gương mặt trên bầu trời biến mất, tiếp theo lại có một gương mặt hiện lên, cũng là mặt của Âm Thiên Tử.
Điền Thục Thiên Vương đang định vung đao chém tới, trong lúc bất chợt trên bầu trời tối tăm của Phong Đô lại có một gương mặt hiện lên, không ngờ trong nháy mắt, gương mặt anh tuấn của Âm Thiên Tử này đã đạt hơn trăm nghìn cái, che kín cả bầu trời tối tăm của Phong Đô!
Trên bầu trời, hàng trăm gương mặt đồng thời há mồm ra, không ngờ từ trong những cái miệng này vươn ra từng cánh tay, mấy trăm cánh tay đều chộp xuống phía dưới!
Điền Thục lấy thần đao Đế Khuyết chống lại, chém đứt từng cái bàn tay to, nhưng càng nhiều bàn tay to chộp xuống.
Ngưu Tam Đa đứng ở trên cầu, quyền pháp mạnh mẽ bá đạo, đẩy lùi từng con chộp tới bàn tay to, nhưng trên bầu trời bàn tay thật sự quá nhiều, khiến cho hắn khó có thể chống đỡ.
Cùng lúc đó, bốn Tiết Độ Sứ lớn của U Đô cũng đi qua Nại Hà, con số Ma Thần của U Đô lên tới hàng vạn dẫn đầu yêu ma quỷ quái vô cùng vô tận, lướt về phía bên trong Thần Thành Thần Ma của Phong Đô.
Trong Thần Thành Phong Đô, từng vị Thân Ma phát ra tiếng hô rung trời, nghênh chiến qua, hai bên Nại Hà lập tức rơi vào trong trận chém giết khủng khiếp.
Đột nhiên, Diêm Vương đang mở rộng Phong Đô chợt phi thân đến, áo choàng mở ra, Thần Thành mênh mông lập tức ở dưới chiếc áo choàng của hắn bao phủ xuống.
Vù một tiếng, Diêm Vương rung áo choàng, chỉ thấy trong thành ở hai bờ sông Nại Hà, khắp nơi đều là xương trắng và đá lởm chởm!
Vô số yêu ma quỷ quái và cả Ma Thần đều bị hắn hóa thành xương trắng.
- Nhi tử nhặt được của Khai Hoàng quả thật có chút bản lĩnh! Chỉ có điều thần thông U Đô của ngươi còn chưa có tu luyện đến nơi đấn chốn!
Trên bầu trời, từng bàn tay to chộp xuống, nắm lấy áo choàng của Diêm vương, nhấc Diêm Vương lên, trong lòng Diêm Vương thầm cả kinh, chợt quát một tiếng, rút kiếm chém về phía những bàn tay nắm lấy hắn!
Bốn Tiết Độ Sứ lớn của U Đô là Lục Ly, Quyết Hoàng, Huyền Minh, Hàm Lôi lại nhân cơ hội xông vào trong thành, đại khai sát giới, phần nhiều Thần Ma trong Phong Đô là nguyên thần thân, tuy rằng ở trong sinh giới của người chết tại Phong Đô bọn họ khôi phục thân thể, nhưng cũng không có cách nào chống đỡ được bốn Tiết Độ Sứ lớn này, lập tức có không ít người bị đánh đến hồn phi phách tán.
Đột nhiên, một cánh cửa bay tới, những tiếng động cực lớn ầm ầm rơi vào giữa thiên địa.
- Thiên Môn của Minh Đôi!
Lục Ly và các Thần Ma sợ hãi kêu lên, lực lượng của tòa Thiên Môn Minh Đô trấn áp xuống, tất cả mọi người là nguyên thần chợt lún xuống, mỗi một người bị ép tới nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Thân hình của Đế Dịch Nguyệt bay lên, hai chân trân đứng ở trên Thiên Môn của Minh Đô, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, cười mà như không cười nói:
- Tướng công, sao không để cho chân thân của ngươi đến đây? Vì sao chỉ dùng thần thông hiển hóa? Thiếp thân rất muốn lại nghe một chút những lời dỗ ngon dỗ ngọt của ngươi.
Trên bầu trời tối tăm, từng gương mặt của Âm Thiên Tử run rẩy không dừng, đột nhiên tất cả mặt tập trung lại, biến thành một gương mặt, gương mặt này cũng đang từ từ biến mất, biến mất.
- Đế Dịch Nguyệt, thật sự là ta thấy thẹn với nàng, cho nên không cùng nàng tranh chấp, cũng không phải là sợ nàng.
Giọng nói của hắn càng lúc càng xa, nói:
- Chỉ có điều, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta mở ra Phong Đô cũng không phải vì tự mình ngăn cản các ngươi, mà để cho lực lượng U Đô có thể tiến đến. Thiên vương Minh Đô, các ngươi chém sừng của Thổ Bá thành lập Phong Đô, hiện tại cần phải chấm dứt ân oán cùng Thổ Bái! Hiện tại, ta có thể công thành lui thân...
Trong lòng của Đế Dịch Nguyệt thầm cả kinh, vội vàng nhìn lại về phía Nại Hà.
Nại Hà đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Từ giữa sông, yêu ma quỷ quái và Ma Thần tuôn ra cũng không lại chém giết mà, mà vẫn không nhúc nhích. Bốn Tiết Độ Sứ lớn Lục Ly, Huyền Minh trấn thủ ở trước đại quân Ma Thần của U Đô, dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Giữa Nại Hà, một chiếc thuyền giấy bay ra, trên thuyền giấy có ngọn đèn treo trên cột, chiếu sáng Phong Đô.
Đầu thuyền là một lão nhân không nhìn thấy rõ gương mặt đứng dậy, giơ tay lên tháo ngọn đèn bão xuống, mặt không đổi sắc. Tiếp theo, lại có từng chiếc thuyên giấy bay ra thuyền giấy bất tận từ giữa Nại Hà bay ra, trên mỗi một chiếc thuyền giấy đều có một lão nhân không nhìn thấy rõ gương mặt, cầm theo một chiếc đèn bão có thể xé rách bóng tối!
Vô số thuyền giấy nhẹ nhàng bay lên không trung, ánh sáng của ngọn đèn bão chiếu sáng bốn phương tám hướng, bầu trời đang chấn động, vặn vẹo chợt co lại, mặt đất đang ầm ầm ầm vang dội, không ngừng thu lại, dấy núi sừng sững trong bóng tối không ngờ đều chìm về phía dưới nền đất, khôi phục lại bằng phẳng!
Không gian do Đế Dịch Nguyệt, Điền Thục Thiên Vương và Diêm Vương vừa rồi hợp lực mở ra, không ngờ trong nháy mắt lại bị lão nhân âm soa đánh cho quay về nguyên hình!
- Bì Sa Thiên Cung!
Diêm Vương quát lớn, mặt đất chấn động không ngừng, trong bóng tối từng tòa Thần Thành đột nhiên nổi lên, tường thành với màu đen kịt, giống như được làm bằng sắt đen, đứng sừng sững ở sâu bên trong Phong Đô, nơi đó là Bì Sa Thiên Cung một trong ba mươi sáu Thiên Cung của Khai Hoàng Thiên Đình.
- Các anh linh Khai Hoàng đã chết trận!
Diêm Vương nhìn chằm chằm vào thuyền giấy khắp bầu trời, rút kiếm giơ lên cao, lạnh lùng nói:
- Các hài cốt Khai Hoàng đã chết trận! Ta khẩn cầu các ngươi, lại vì Khai Hoàng đánh một trận!
Âm ầm, ầm ầm.
Trong từng tòa Thần Thành Từng giống như sắt đen truyền đến chấn động khủng khiếp, trong thành, từng bộ hình thể bộ xương xương trắng cao lớn khô chậm rãi đứng lên, câm lấy binh khí vỡ nát, lặng lẽ đứng sừng sững, trong hốc mắt bọn họ lập lòe ngọn lửa màu xanh lam tăm tối.
Đó là Thần Ma chết trận trong một trận đánh khi thời đại Khai Hoàng bị huỷ diệt, xương thần của bọn họ được an táng ở Phong Đô, hiện tại bọn họ hưởng ứng lời hô hoán của Diêm vương, từ trong tử vong tỉnh lại.
Đột nhiên, cửa thành của một tòa Thần Thành sắt đen mở rộng ra, từ bên trong chạy ra một con dị thú ba đầu, chở một vị thần nhân xương trắng điên cuồng chạy về phía trước, tiếng chân lốc cốc nhanh chóng vang lên.
Thần nhân xương trắng này vác một lá cờ rách nát, cờ lớn đón gió nhẹ nhàng tung bay, có thể ngờ ngợ nhìn ra là một chữ Nguyệt.
Trên Thiên Môn của Minh Đô, Đế Dịch Nguyệt ngơ ngác nhìn chữ Nguyệt trên lá cờ này, đột nhiên nước mắt tràn ra khỏi mi. Đó là cờ hiệu của nàng.
Nàng làm đệ nhất Thiên Vương cũng có đại quân Thần Ma của mình, chỉ có điều trước khi tai biến phát sinh nàng đã rời đi, cùng Âm Thiên Tử thành thân.
Hiện tại, nàng lại nhìn thấy được lá cờ của mình, chỉ có điều bộ hạ của nàng đã biến thành xương trắng.
Cho dù biến thành xương trắng, bọn họ vẫn vác theo quân kỳ của mình!
Thần nhân xương trắng chạy tới, đột nhiên dị thú dưới thân nàng dừng bước, thần nhân này cũng dừng lại, cắm cờ lớn ở dưới Thiên Môn của Minh Đô, kiêu ngạo ngửa đầu ưỡn ngực.
Phía sau, vô số Thần Ma xương trắng ầm ầm đi tới, dừng ở phía sau hắn, nghiêm chỉnh giống như một.
Cửa cả từng tòa Thần Thành giống như sắt đen kia mở rộng ra, càng nhiều Thần Ma xương trắng đều tuôn ra, xếp thành trận thế, lặng lẽ không một tiếng động, đánh cùng thuyền giấy trên bầu trời.
Lão nhân trên thuyền giấy rung ống tay áo, vô số người giấy từ trong tay áo của hắn bay ra, hóa thành vô số Thần Ma.
Hai bên đều không có phát ra bất kỳ động tĩnh, lẳng lặng giằng co.
- Chém sừng của Thổ Bá là phải trả cái giá thật lớn.
Trên một chiếc thuyền giấy, lão nhân âm soa cầm theo đèn bão, bình tĩnh vạn phần nói:
- Quy định của U Đô không cho phép phá hủy. Hôm nay trả lại Phong Đô, không bị tổn thương tới tính mạng, không trả, sẽ không có một ngọn cỏ.
Trong lòng đám người Đế Dịch Nguyệt nghiêm nghị, Điền Thục câm theo bình rượu điên cuồng uống rượu, kêu lên: - Phủ Quân, sừng của Thổ Bá là do ta chém, có giỏi tìm một mình ta!
- Ngươi lại say.
Lão nhân trên thuyền giấy liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Các ngươi không cần thử chống lại, trăm vạn năm qua, bởi vì chống lại ta, đã có vô số thế giới bị hủy diệt. Chỉ cần vi phạm quy định của U Đô, lại không có người nào. Vô tội.
Đế Dịch Nguyệt cười lạnh nói:
- Minh Đô cũng là sừng của Thổ Bát! Phủ Quân vì sao không đi diệt Minh Đô, trái lại tới khi dễ chúng ta? Quy định của U Đô chính là chó má, ai mạnh hơn các ngươi, đều có thể tùy ý bóp mép quy định chó má của các ngươi!
Lão nhân âm soa khế nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Ngọn đèn bão vẫn đang không ngừng chiếu sáng, Phong Đô lập tức bị đánh quay vê nguyên hình.
Diêm Vương cắn răng, nắm thật chặt thanh kiếm trong lòng bàn tay, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị cá chết lưới rách!
Lão nhân âm soa thở dài:
- Ngu ngốc.
Đột nhiên, trên cầu của Trong Lúc Sinh Tử, Tân Mục ném một cái mặt nạ tới một chiếc thuyền giấy ở dưới cầu.
Lão nhân âm soa cúi đầu nhìn cái mặt nạ kia, đó là mặt nạ quỷ quen thuộc, mang theo hai dòng nước mắt.
Lão nhân âm soa ngẩng đầu nhìn về phía trên cầu, Tân Mục khẽ nói:
- Ta hiểu được, ta đã trở về.
Thân thể của lão nhân âm soa chấn động mạnh, thuyền giấy khắp bầu trời đột nhiên va chạm, vô số lão nhân âm soa hợp lại, hóa thành một người, khom lưng nhặt cái mặt nạ kia lên.
Lão nhân này nhìn chằm chằm vào mặt nạ một lát, sau đó đeo cái mặt nạ vào trên gáy của mình.
- Mục.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên trên cầu:
- Ngươi đã trở về. Ngươi biết đã qua bao nhiêu năm không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận