Mục Thần Ký

Chương 214: Vu Tôn Lâu La kinh

Chương 214: Vu Tôn Lâu La kinhChương 214: Vu Tôn Lâu La kinh
"Lẽ nào Ban Công Thố này thay đổi Vu Tôn Lâu La kinh?"
Vệ Quốc Công có chút không rõ, lẩm bẩm nói: "Ta từng đánh nhau với cao thủ của Lâu Lan Hoàng Kim cung, công pháp của bọn họ là dùng hồn phách luyện công, tuy rằng luyện thân thể đến vàng rực rỡ, thế nhưng công pháp của bọn họ phần lớn là dùng hồn phách làm thủ đoạn công kích. Mà cái tên man tử trẻ tuổi này lại đi con đường thân thể, công pháp cũng hơi khác với Vu Tôn Lâu La kinh, có chút quá mạnh... "
Dù sao ông cũng là quan nhất phẩm, là tồn tại cấp Giáo chủ, lập tức nhìn ra chỗ bất phàm của Tân Mục, tuy nhiên mặc dù kiến thức của ông phi phàm, nhưng chỉ có thể nhìn ra Vu Tôn Lâu La kinh của Tân Mục giống thật mà lại giả, mà không nhìn ra Tân Mục dùng chính là Tạo Hóa Thiên Thần công.
Mỗi phần trong bảy phần Tạo Hóa của Đại Dục Thiên Ma kinh đều có chỗ độc đáo riêng, Tạo Hóa Thiên Thân công lấy mô phỏng theo công pháp của người khác mà tăng trưởng, Tư bà bà đã từng dùng tới môn công pháp này để mô phỏng theo dáng vẻ của thành chủ thành Tương Long Phó Vân Địch, dùng giả đánh tráo.
Tân Mục một chưởng đánh gục hòa thượng Viên Kính, trong lúc nhất thời khiến cho hòa thượng trong Nan Đà biệt cung sục sôi căm phẩn, lại có một hòa thượng đứng ra, kêu lớn: "Ngươi cướp bảo vật trấn giáo của Nan Đà tự ta lại đến giết người của Nan Đà tự ta, thật sự coi Nan Đà tự ta không người sao? Viên Thiện ta đến lĩnh giáo... "
Tân Mục đưa tay chộp một cái, một tiếng lôi âm răng rắc bùng phát, tên hòa thượng Viên Thiện kia còn chưa nói xong liền ngã thẳng xuống đất, thi thể sống động như thật, không có nửa chút vết thương, trái tim vẫn còn đang nhảy.
Mấy hòa thượng liên vội vàng tiến lên, sờ sờ hơi thở của hòa thượng Viên Thiện, hòa thượng Viên Thiện còn hơi, thế nhưng ánh mắt đã nhắm lại.
"Đừng sờ, hồn phi phách tán rồi."
Tần Mục nói: "Hắn bị kẻ hèn này bắt lấy hồn phách, trực tiếp tiêu diệt."
"Không phải nói là tranh tài sao?"
Một đám hòa thượng tức điên mà cười, quát lên: "Vì sao ngươi nhiều lần lạnh lùng hạ sát thủ?"
Tân Mục lạnh nhạt nói: "Đây là quy củ của tái ngoại. Chỉ cần ra tay, liền bất kể sống chết. Ta cho rằng người của Duyên Khang thượng quốc còn có huyết tính, không nghĩ tới các ngươi đã quen sống trong nhung lụa đến mức sợ hãi cái chết. Xem ra ta đến nhầm, Thiên Tràng bảo tháp này vẫn nên đặt trong Lâu Lan Hoàng Kim cung ta thôi, các ngươi cũng không phải là người hữu duyên với nó."
"Láo xược!"
Một hòa thượng quát lớn, đột nhiên quơ múa thiền trượng xông về phía trước, thiền trượng Cửu Tích (gậy tâm xích nhà chùa dùng), mang theo Cửu Bảo, bỗng nhiên lay động, vang vọng leng keng, thanh trừ hồn phách con người.
Tân Mục thân thể không động đậy, tùy ý thiên trượng đập đến đỉnh đầu, lúc này mới lấy tay nắm lấy thiền trượng, dùng sức kéo một cái, hai tay hòa thượng kia máu me đầm đìa, bị ma sát rách lòng bàn tay.
Phụt. Tân Mục phóng trượng xuyên thủng lồng ngực hắn, cắm hòa thượng này lên mặt đất, không còn hô hấp.
Vệ Quốc Công lắc lắc đầu: "Hòa thượng của Nan Đà tự đều là hòa thượng rượu thịt, những năm này quen sống trong nhung lụa, chênh lệch với hắn quá lớn, trong cùng cảnh giới căn bản không thể là đối thủ của hắn. Vu pháp của Lâu Lan Hoàng Kim cung cực kỳ tà quỷ, cũng có thể tiêu diệt hồn phách đối phương, chỉ là có chút không thích hợp lắm, chiêu thức của hẳn ta chưa từng thấy, lẽ nào Vu Tôn khai sáng ra thân thông mới nào?"
Vệ Dung vẫn không tìm được Tần Mục, thầm nghĩ: "Hắn bảo ta tới xem trò vui, chính mình lại trốn đi đâu chứ?"
Bên trong Nan Đà biệt cung lại có mấy vị hòa thượng trung niên đi ra, sắc mặt nghiêm nghị, một hòa thượng trung niên trong đó trầm giọng nói: "Người đến, đi Đại Lý tự báo quan để quan phủ bắt hắn! Một người nữa đến biệt viện của Thái tử mời trụ trì đến đây!"
Ánh mắt những hòa thượng khác sáng lên, vội vã rời đi.
Đại Lý tự phụ trách thẩm án tra án, Nan Đà biệt cung căn bản không cần quyết đấu sống chết với Tân Mục, chỉ cần để quan phủ đến đây điều tra Tần Mục, giam vào đại lao, Thiên Tràng bảo tháp tự nhiên quay về Nan Đà tự.
Tân Mục giết người ở kinh thành, Đại Lý tự đến tra án cũng là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu. Huống hồ Nan Đà tự cũng có người bên trong Đại Lý tự, dễ dàng làm việc hơn.
Biệt viện của Thái tử, một hòa thượng hoang mang hoảng loạn chạy tới, kêu lên: "Trụ trì, việc lớn không tốt, có người đến Nan Đà biệt cung ta giở trò ngang ngược!"
Tôn Nan Đà giống như một vị Đại Phật ngồi bất động, nghe vậy thì mở mắt nhìn Thái tử, Thái tử là một người đàn ông trung niên, trông không kém Duyên Phong Đế bao nhiêu tuổi, vuốt râu cười nói: "Chẳng lẽ là nhãi con của Thiên Ma giáo đến đây trả thù?"
Hòa thượng kia lắc đầu nói: "Không phải Thiên Ma giáo, là đệ tử của Lâu Lan Hoàng Kim cung ở tái ngoại, gọi là Ban Công Thố, mang bảo vật trấn giáo Thiên Tràng bảo tháp bị mất tích mấy trăm năm đến Nan Đà tự ta, nói là tặng cho người hữu duyên. Chỉ cần ở cảnh giới tương đồng có thể thắng được hắn thì liền tặng Thiên Tràng bảo tháp cho người ấy. Mấy sư huynh đệ chúng ta tiến lên khiêu chiến, kết quả hắn không nói lời gì liên lạnh lùng hạ sát thủ, giết chết rất nhiều sư huynh đệt"
Sắc mặt Tôn Nan Đà hơi trầm xuống, nói: "Các ngươi mê muội tửu sắc, không tu Phật pháp, có thất bại này cũng đáng đời. Tuy nhiên Thiên Tràng bảo tháp là bảo vật trấn giáo của Nan Đà tự †a, mấy trăm năm trước bị mất tích ở tái ngoại, quả thực phải lấy lại bảo vật này."
Thái tử khẽ cau mày: "Thái sư, Thiên Ma giáo liên tục thiệt hại hai vị Thiên Vương, dùng bản tính của Thánh địa lớn nhất Ma đạo này chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lần này đột nhiên lòi ra đệ tử của Lâu Lan Hoàng Kim cung, có lừa gạt gì hay không? Ta đã nghe chuyện Thiên Ma giáo cách bốn mươi năm cuối cùng cũng có Giáo chủ mới, còn chưa biết lai lịch của Giáo chủ mới này... "
Tôn Nan Đà đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Điện hạ, tin tức của ngươi có chút bế tắc rồi. Lai lịch Giáo chủ mới của Thiên Ma giáo đã truyền ra rồi, ta nhận được tin tức từ Đại Lôi Âm tự, vị Giáo chủ mới này chính là tiến sĩ thái học của Thái học viện, họ Tần tên Mục, là vứt bỏ dân đến từ Đại Khư. Trước đây không lâu, bệ hạ vừa mới thăng quan cho hắn, là Trung Tán đại phu ngũ phẩm."
"Vậy mà là hắn!"
Thái tử đứng dậy, kinh ngạc nói: "Tuy rằng Giáo chủ của Thiên Ma giáo tuổi còn trẻ, nhưng trong giáo chắc chắn vân còn có cường giả và trí giả, không thể không đề phòng. Thái sư, không nghĩ tới ngươi còn có liên lạc với Đại Lôi Âm tự, không biết có thể làm cầu nối cho Cô được không?"
"Chuyện này dễ bàn."
Tôn Nan Đà đi ra ngoài, nói: "Lão Như Lai cũng rất muốn gặp mặt điện hạ một lần." Thái tử đuổi theo hắn, cười nói: "Ta theo ngươi đi xem Ban Công Thố của Lâu Lan Hoàng Kim cung kia, nhìn hắn đến cùng là Lâu Lan Hoàng Kim cung hay là Thiên Ma giáo."
Không lâu sau, mấy vị điều tra của Đại Lý tự đã tới, nhìn thấy Vệ Quốc Công thì vội vã chào.
Vệ Quốc Công thoáng thấy Tôn Nan Đà và Thái tử đi tới, lớn giọng nói: "Trước đây Hoàng Đế từng hạ lệnh, triều đình thuộc về triều đình, giang hồ thuộc về giang hồ, đây là ân oán của giang hồ, không cần Đại Lý tự nhúng tay. Bằng không trên giang hồ mỗi ngày đánh đánh giết giết, Đại Lý tự các ngươi bận bịu được hết sao? Chờ chết mệnh quan triều đình lại nói. Tôn đại nhân, điện hạ, tới đây xem trò vuil"
Sắc mặt Tôn Nan Đà hơi trầm xuống, Thái tử cười nói: "Thái sư, chúng †a vẫn nên qua đó cho xong, không qua mà nói thì Vệ miệng rộng có thể ồn ào đến kinh thành đều ngửi được. Lại nói, quy củ Phụ hoàng định ra năm đó, quả thật nên sửa lại một chút."
Lời Vệ Quốc Công mới vừa nói chính là quy củ năm đó Hoàng Đế và các môn phái lớn định ra, triều đình thuộc về triều đình, giang hồ thuộc về giang hồ, cả hai không can thiệp lân nhau. Mặc dù hòa thượng của Nan Đà tự là đệ tử của Thái tử Thái sư Tôn Nan Đà, nhưng phần lớn đều không có chức quan trong người, chỉ có thể coi là người trong giang hồ.
Tôn Nan Đà và Thái tử đi tới bên cạnh mấy người Vệ Quốc Công, trong khi nói chuyện, Tần Mục lại đánh chết mấy tên hòa thượng, chọc cho đám đông hòa thượng Nan Đà biệt cung giận dữ, rất nhiều hòa thượng la hét muốn sống mái với hắn. Mấy vị hòa thượng trung niên kia thoáng thấy người xung quanh càng lúc càng nhiều, e sợ làm mất đi thanh danh của Nan Đà tự, vội vã quát bảo đám hòa thượng ngừng lại.
"Quốc Công, Thái tử điện hạ, Tôn đại nhân!"
Vệ Quốc Công nhìn lại, một vị lão đại nhân tiến tới góp mặt, cười nói: "Hóa ra là Nhạn Tri Khuê Nhạn đại nhân. Hiện giờ Nhạn đại nhân đã là tâm phúc bên người Hoàng Đế và Thái hậu rồi."
Nhạn đại nhân vội vã cười nói: "Quốc công nói giốn. Tôn đại nhân, chuyện gì thế?"
"Nan Đà tự gặp chuyện, xem tình thế phỏng chừng là đến trả thù."
Lại có mấy vị quan lớn trong triều đi tới, một vị quan chức nói: "Tác phong của Nan Đà tự những năm này không tốt, ra vào hậu viện nữ nhân khuê các của vương công đại thần, rất nhiều đại thần đều có rất nhiều lời oán hận, chỉ là không muốn lộ ra tránh bản thân bị mất mặt. Lần này, đoán chừng cũng chờ xem náo nhiệt của Nan Đà tự đây. Ngươi xem, không một người nào tình nguyện nhúng tay. Ồ, Tôn đại nhân cũng ở đây à."
Mấy người bọn họ đều là quan nhất phẩm nhị phẩm trong triều, cố ý làm bộ không nhìn thấy tôn Nan Đà, không cho hắn sắc mặt vui vẻ.
Tôn Nan Đà không chút biến sắc, nhìn vê phía Tân Mục, Thái tử Duyên Khang cũng đang quan sát Tân Mục, cố gắng nhìn ra lai lịch công pháp của hắn.
"Một thần thông giả tiến lên, trước tiên phong ấn Lục Hợp Thần Tàng, sau đó giải phong rồi lạnh lùng hạ sát thủ! Lập tức giết hắn!" Một vị hòa thượng trung niên hạ thấp giọng, nói: "Viên Không, ngươi đi đi, lần này đã mất mặt, lại mất mặt chút nữa cũng không sao, dù thế nào cũng phải đoạt lại Thiên Tràng bảo tháp!"
Hòa thượng Viên Không vâng dạ, lúc này tự phong ấn Lục Hợp Thân Tàng xuống sân tỷ thí với Tân Mục, tu vi của hắn vượt qua hòa thượng Viên Kính rất nhiều, đứng sừng sững ở chỗ đó, thân như Đại Phật ngàn cánh tay, thân thể bất động, cánh tay bay lượn, có hiệu quả tuyệt diệu như ngàn cánh tay Phật Đà trong Lôi Âm Bát thức.
Tân Mục tấn công tới trước, chỉ nghe tiếng nổ vang như lôi đình truyền đến, hoà thượng Viên Không cứng rắn chạm một chưởng cùng Tần Mục, cuồng phong gào thét dâng trào, lan ra bốn phương tám hướng, thổi quần áo của mọi người xung quanh bay phần phật. Trong cơ thể hòa thượng Viên Không truyền đến tiếng nổ bùm bùm, ngã thẳng xuống đất, một thân xương cốt vỡ nát sạch sẽ, căn bản chưa kịp mở ra phong ấn Lục Hợp Thần Tàng thì đã bị đánh chết tươi!
Rất nhiều hòa thượng của Nan Đà tự nổ đom đóm mắt, hò hét tiến lên, muốn loạn đao chém chết Tần Mục, lại bị mấy hòa thượng trung niên kia ngăn cản.
Vệ Quốc Công võ tay than thở, kêu ồm ồm trong cổ họng: "Vu Tôn Lâu La kinh của Lâu Lan Hoàng Kim cung thật là lợi hại! Lại đánh chết một tên đại hòa thượng!"
Tôn Nan Đà khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Đây chính là Vu Tôn Lâu La kinh?"
Hắn chưa từng chạm mặt với cao thủ của Lâu Lan Hoàng Kim cung, cũng chưa từng thấy loại công pháp này, ngược lại Vệ Quốc Công đã từng đi qua vùng biên cương phía tây, đã từng đánh nhau với Vu Vương của Lâu Lan Hoàng Kim cung.
Thái tử Duyên Khang suy tư nói: "Nghe nói Vu sĩ của Lâu Lan Hoàng Kim cung lấy hồn phách luyện công, có thể yêu hóa bản thân, nửa người nửa yêu, biến hóa đa dạng... "
Đang nói, lại có một tên hòa thượng của Nan Đà tự tiến lên, vừa lên tới liền lập tức giải khai phong ấn Lục Hợp Thần Tàng, muốn triển khai thần thông, bị Tần Mục nghiêng người tới trước mặt, ấn lên ngực hắn.
Lục Hợp Thần Tàng của hòa thượng kia mở ra, khí thế tăng vọt, thân thông bùng phát!
Hắn còn mạnh hơn Viên Không, luyện được hơn bốn trăm loại bảo vật trong Thiên bảo của Linh Bảo Bất Động Thiền công, hơn bốn trăm loại ấn pháp, một ấn lại một ấn đập xuống, lập tức Phật quang như dải lụa lượn ra, không ngừng bẳn ra phía ngoài, giống như một vị Phật Đà nổi trận lôi đình, hàng yêu trừ ma, dẫn phát tiếng hoan hô bốn phía!
"Thiên sư Viên Nguyệt tu hành tốt lắm!" Một nữ quyến mặt như hoa đào không biết là nhà ai lên tiếng khen.
Trong khi nói chuyện, thân thể Tân Mục lay động, hiện ra trạng thái Thần hóa mình người đâu bò móng bò, ánh vàng sáng lạn khắp toàn thân, chân đạp hai con rồng, mi tâm xuất hiện một con mắt bò, một áng lửa bắn ra, cắt qua cổ thiền sư Viên Nguyệt.
Thiền sư Viên Nguyệt chỉ cảm thấy đầu của mình bay về phía sau, nhìn thấy thân thể của chính mình, trên cổ còn đang phun máu, không có đầu.
Đầu của hắn bay đến lồng ngực của nữ quyến mặt như hòa đào kia, làm cho cô gái sợ đến hoa dung thất sắc, hô lên một tiếng rồi ngất đi.
Bốp bốp.
Tần Mục vung vẩy đuôi bò, quất hai cái lên mông mình, cái mông lập tức sưng đỏ lên.
Ánh mắt Thái tử Duyên Khang lấp lóe, nói: "Chắc là Vu Tôn Lâu La kinh của Lâu Lan Hoàng Kim cung. Tuy nhiên, vì sao hắn phải đánh mông mình? Đây là pháp thuật kỳ quái nào đó của Lâu Lan Hoàng Kim cung sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận