Mục Thần Ký

Chương 1382: Bán cho ngươi một phần mặt mũi

Chương 1382: Bán cho ngươi một phần mặt mũiChương 1382: Bán cho ngươi một phần mặt mũi
Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên toàn lực thúc giục thuyền Bỉ Ngạn, con thuyền to lớn này ầm ầm lái vào trong không trung, mà ngay lúc này, trong đại lục hình hoa sen, lĩnh vực thần thức vô thượng đang bao phủ lấy cơ thể của Thái Đế đã bắt đầu chuyển động điên cuồng!
Lúc này, tốc độ lão hóa của những tộc trưởng, trưởng lão Tạo Vật Chủ bất động trong lĩnh vực nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn vết thương trên người Thái Đế cũng bắt đầu tự động hồi phục.
Ầm!
Tân Mục nhìn thấy Thái Đế giơ lòng bàn tay lên, giang hai ngón tay ra, với lấy thuyền Bỉ Ngạn từ phía xa. Cùng lúc này, thuyền Bỉ Ngạn xuyên vào hư không, biến mất khỏi thế gian này.
Một lát sau, hư không vỡ tan, mọi người và Phong Đô trên thuyền đều xôn xao quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy năm ngón tay lớn già nua giương rộng ra, còn to lớn hơn cả thuyền Bỉ Ngạn!
Giữa năm ngón tay có bóng mây và tia chớp, vân tay nổi trên những đầu ngón tay trông như mấy khe rãnh, càng đến gần, khe rãnh càng sâu, giống như vực thẳm!
Thái Đế xứng đáng được Tạo Vật Chủ tôn vinh là sự tồn tại vật chất mạnh nhất trong lịch sử!
Tất nhiên trong lòng Tần Mục, thân xác của Thiên Đế Thái Sơ mới là thân các mạnh nhất.
Tốc độ của bàn tay to lớn này rất nhanh, nháy mắt đã sắp bắt được thuyền Bỉ Ngạn. Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà tức giận gầm lên, nổi trận lôi đình, hai quyền từ trên thuyền bay lên, xông về phía bàn tay to của Thái Đế.
Đế Dịch Nguyệt, Điền Thục, Diêm Vương, ngư phu, Thanh Hoàng và Đế Thích Thiên cùng nhau hướng về phía bàn tay to đó, Thánh Nhân tiều phu thu rìu lại, cũng muốn xông lên, nhưng lại bị Tân Mục kéo trở về.
- Lão sư, ngươi đừng có mà đi góp vui.
Tần Mục bất lực nói:
- Tu vi của ngươi quá thấp, đi xem thử xem lò đan đốt thế nào rồi, hỏa lực có đủ chưa. Nếu như chưa đủ thì cho thêm ít dược thạch...
Thánh Nhân tiêu phu tức đến bật cười.
Đột nhiên, dao động cực kỳ khủng khiếp xảy ra, Thiên Sư Võ Đấu đổ máu, bay ngược trở về, cho dù là võ đạo thân thông của Võ Đạo Đại Đế ngang ngược nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng lay động đầu ngón tay của bàn tay to đó mà thôi.
Đế Dịch Nguyệt vội lao đến, phất tay áo lên cuộn Thiên Sư Võ Đấu lại, đưa hắn ta trở về.
Hai tay áo của Đế Dịch Nguyệt tung bay, thần thông xuất thần nhập hóa, cho dù là đại thần thông Tứ Cực Thiên của Tứ Đế, hay là những đạo pháp thần thông Cổ Thần khác, nàng đều có thể dễ dàng nắm bắt được. Cho dù là đại đạo thần thông của Thổ Bá U Đô cũng không thể làm khó được nàng.
Nàng có tài năng hơn người, thậm chí còn lĩnh hội được nhiều công pháp Đế Tọa chứ không phải chỉ học được công pháp Đế Tọa.
Nàng ấy ở thời đại Khai Hoàng, chỉ đứng sau Khai Hoàng Tần Nghiệp, là sự tồn tại có thể tranh đoạt vị trí Khai Hoàng với Tân Nghiệp. Tuy nhiên nàng ấy đã chết được hai vạn năm.
Nàng ấy bị Âm Thiên Tử âm thầm tính kế ám sát, mặc dù Tân Mục đã hồi sinh nàng ấy, nhưng dù sao cũng đã bỏ lỡ hai vạn năm.
Thần thông của nàng ấy đụng phải bàn tay lớn kia, hai luông sức mạnh khủng bố va chạm, ngay sau đó thần thức khuấy động trong bàn tay to kia xâm nhập vào thần thông của nàng ấy, đánh tan thần thông.
Sắc mặt Đế Dịch Nguyệt chợt thay đổi, Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà lập tức chắn trước mặt nàng ấy, dùng lực phá vỡ vạn pháp, một chưởng oang tạc thần thức Đại La Thiên!
Mấy người Đế Thích Thiên, Thanh Hoàng, Điền Thục và Diêm Vương vội bay đến, lại thấy bàn tay đó đã hóa thành nắm đấm, nắm đấm cực lớn đón lấy nắm đấm của Thiên Sư Võ Đấu, một lớn một nhỏ, bộc phát ra sức mạnh đáng sợ khôn cùng.
Trạc Trà nôn ra máu, ngã xuống một lần nữa.
Phật quang quanh người Đế Thích Thiên bùng cháy mãnh liệt, công pháp chiến đấu của Phật đạo bùng nổ. Diêm Vương vừa cởi áo choàng ra, hư không chợt tối xuống. Kiếm thần xuyên ra khỏi bóng tối. Cơ thể Thanh Hoàng rung chuyển, hóa thành Thanh Long vô cùng to lớn, chỉ cảm thấy cơ thể của hắn như nối liền với núi cao nhấp nhô không ngừng.
Điền Thục cắn chặt răng, cổ họng khô khốc, muốn uống rượu nhưng không có rượu để uống, đành phải căng da đầu nâng đao thần Đế Khuyết xông lên.
Cùng lúc đó, thuyền Bỉ Ngạn chở theo Phong Đô dùng tốc độ nhanh chóng bay vào trong hư không, nhưng ngay sau đó, một sóng dao động khủng bố ập đến, mấy người Điền Thục, Thanh Hoàng và Diêm Vương bay trở lại, đâm vào giữa Phong Đô ở trên thuyền, theo quán tính trượt xa hàng trăm dặm vẫn không có xu hướng dừng lại.
Chỉ còn Thiên Sư Võ Đấu và Đế Dịch Nguyệt vẫn đang ngăn cản công kích của bàn tay lớn kia.
Cánh tay của Thái Đế dường như vươn dài đến khoảng cách vô tận. Bàn tay đó của hắn ta giống như quyền lại giống như câu, giống như chưởng lại giống như ấn, giống như chẻ xuống lại giống như chặt ra, giống như gọt chém lại giống như bắn ra, khiến cho Thiên Sư Võ Đấu và Đế Dịch Nguyệt khó bề ứng phó.
Đột nhiên, Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà lại nôn ra máu, bị đánh bay trở về, đập vào trên thuyền rồi tự bật lên, lại đập xuống dưới, lăn lộn liền mấy vòng, không biết bay bao xa mới dừng lại được.
Ngưu Tam Đa vội vàng chạy tới, đang định kiểm tra sinh tử của lão gia nhà mình, đã thấy Trạc Trà nghiến răng lật người, nhảy đến trên lưng mình, hét lớn:
- Tam Đa, liều mạng với hắn!
- Lão gia đứng vững!
Trong miệng Ngưu Tam Đa thét dài một tiếng, thân hình điên cuồng phóng lớn, đột nhiên đứng lên biến thành Võ Đạo Ma Vương thân người đầu bò cả người cơ bắp cuồn cuộn, từng khối cơ bắp chống đỡ vảy rồng màu xanh đứng thẳng lên.
Huyết dịch của lão Ngưu sôi trào bắn ra từ trong cơ thể, khí huyết giống như huyết long quấn quanh người. Mà Trạc Trà tách hai chân, đứng trên hai chiếc sừng nhọn hoắt, rống lên một tiếng, quần áo trên người bị xé ra thành bốn năm mảnh, cơ bắp cuồn cuộn giống như một con rồng lớn đang qua lại dưới lớp da thịt vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận