Mục Thần Ký

Chương 2344: Người bại liệt trong thôn

Chương 2344: Người bại liệt trong thônChương 2344: Người bại liệt trong thôn
Tân Mục dần đi sâu vào trong rừng bia đá, thế nhưng sát khí và mùi máu tanh tỏa ra từ trong đó cũng càng ngày càng nồng nặc.
- Luông sát khí này không thể coi thường được, nó còn nồng đậm hơn cả khí thiên sát hình thành lúc Thiên Công chết, hơn nữa cũng cuồng bạo hơn hai thanh Thần Đao của Trảm Thần Đài nhiều! Rốt cuộc là ai mà lại có sát khí đáng sợ đến như vậy?
Rừng bia đá hệt như một mê cung, tấm bia đá này phản chiếu tấm bia đá khác, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, rất dễ lạc đường.
Tân Mục xoay người lại một hồi lâu, dựa vào mặt trời để xác định phương hướng, sau đó mới chậm rãi bước vào trung tâm của rừng bia đá.
Hàng bia đá cuối cùng được xếp thành hình tròn.
Sau khi xuyên qua cánh rừng bia đá này, phía trước đột nhiên xuất hiện phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc hệt như thế ngoại đào nguyên. Mà điều khiến Tần Mục kinh ngạc hơn cả chính là, không ngờ bên trong này còn có một thôn xóm nhỏ, hơn nữa trong thôn khói bếp lượn lờ, nhà nhà thổi lửa nấu cơm!
Trước cổng thôn, một thanh niên đang treo ngược con lợn lên cây, cắt tiết mổ lợn, phía dưới là một cái chậu đầy máu lợn.
Mà bên cạnh thanh niên kia là một bé gái với hai bím tóc hệt như hai chiếc sừng dê đang cười khúc khích, chạy vòng quanh gốc cây, giọng nói cực kỳ trong trẻo.
Bên cạnh trụ đá ngay cổng vào thôn là một lão giả đang ngồi phì phò hút điếu thuốc, mắt nhắm lim dim, thở ra một hơi khói trắng xóa.
Phía sau trụ đá còn có một cây cổ thụ, trên cây có mấy con sâu bướm đang quấn kén.
Ánh mắt của Tân Mục lướt qua người lão giả kia, chỉ thấy bên giếng cổ dưới tàng cây cổ thụ còn có một nữ nhân đang ngồi ở đó. Nàng ta cầm chày đập y phục, hơn nữa còn vừa đập vừa mắng, không biết là đang mắng ai.
Ngoài ra còn có một lão bà đang ngồi dưới hiên nhà phơi nắng, hai tay đặt lên bụng, mắt khép hờ ngủ gà ngủ gật, lâu lâu lại lén mở đôi mắt già nua lim dim nhìn về phía nữ nhân đang mắng chửi sa sả kia.
Thôn xóm nhỏ này vô cùng yên bình, hệt như chỉ có một nhà năm người sống ở nơi đây.
Tân Mục chớp mắt, đánh giá một phen, không hề bước vào thông trang kia, mà lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, lấy bản đồ Thái Dịch để lại cho mình rồi mở ra.
Bản đồ mà Thái Dịch để lại là do Thái Dịch dùng gậy vẽ lên. Bản đồ này cực kỳ phức tạp, Ngụy Tùy Phong phải dốc sức vẽ lại rồi mới giao cho Tân Mục được.
Tân Mục trải tấm bản đồ ra, nhìn kỹ một phen, sau đó lại vò đầu bứt tai. Hắn vừa đi vào bên trong rừng bia đá, hoàn toàn không đi theo tuyến đường được đánh dấu trong tấm bản đồ này!
Ngụy Tùy Phong giao cho hắn rất nhiều bản đồ, hắn căn bản không hề đi theo tuyến đường trên đó, toàn đi loạn cào cào. cả lên.
- Xem ra ta đi nhầm đường rồi.
Tân Mục cuộn tấm bản đồ của Thái Dịch lại, xoay người định rời khỏi nơi đây, đi vào trong cánh rừng bia đá một lần nữa. Hắn ảo não nói: - Nếu như đại sư huynh biết được, hắn nhất định sẽ tức giận đến mức dựng râu trừng mắt mất...
Đột nhiên, lão giả bên trụ đá đầu thôn bỏ điếu thuốc xuống, mỉm cười nói:
- Khách quý từ phương xa tới, sao không ghé lại ăn một bữa thịt lợn rồi mới đi? Tiểu Thương đã mổ xong lợn rồi.
Nha đầu đang chạy vòng quanh gốc cây cũng dừng lại, tò mò nhìn về phía Tần Mục.
Thanh niên mổ lợn dưới tàng cây cũng lau máu trên mặt, dùng ánh mắt lộ vẻ hung ác như thể thù địch nhìn về phía Tân Mục.
Lão bà và nữ nhân kia cũng quay đầu nhìn lại, mà nữ nhân kia còn dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, mỉm cười một cách chân thành:
- Đã lâu lắm rồi không có ai tới thôn của bọn ta, hiếm khi có công tử lặn lội đường xa đến đây, chỉ bằng ăn một bữa cơm đã rồi hằng lên đường?
Lão bà kia hé miệng để lộ ra ba cái răng, run rẩy nói:
- Ăn bữa cơm xong rồi hằng lên đường...
Tân Mục dừng bước, xoay người lại, bình tĩnh nói:
- Cung kính không bằng tuân lệnh. Ta khó lòng chối từ thịnh tình của chư vị đây, chỉ đành mặt dày mày dạn làm phiền vậy.
Nói xong, hắn bước về phía thôn.
Tần Mục bước qua người thanh niên mổ lợn kia. Thanh niên đó cầm đao, gân xanh và cơ bắp trên người không ngừng giật giật. Hắn chợt nhún vai, trong cổ họng phát ra tiếng hằm hè uy hiếp.
Tân Mục khẽ mỉm cười:
- Đao tốt. Thanh niên mổ lợn kia lè lưỡi liếm máu lợn trên thanh đao, nhấch miệng cười ha hả:
- Đương nhiên là đao tốt rồi!
Tần Mục bước qua người hắn. Thanh niên kia gác đao, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn. Tần Mục làm như không phát hiện ra, đi thẳng về phía trước, bước đến trụ đá kia.
Thanh niên kia mãi không tìm được cơ hội để xuống tay, khen ngợi:
- Thần thông hay lắm! Công tử, ngươi khó nhằn hơn bất cứ con lợn nào mà ta từng giết!
Tân Mục quay đầu lại, cười rạng rỡ:
- Ngươi cũng không tệ.
Vì tuổi tác đã cao, cho nên lão hán kia đứng dậy cực kỳ khó khăn. Thấy vậy, Tân Mục vội vàng cúi người, đỡ lão hán kia lên.
Năm ngón tay gầy guộc của lão hán nằm lấy mạch môn trên tay phải của Tân Mục, sau đó mỉm cười nhìn hẳn, mà tay trái của Tân Mục cũng rất tự nhiên đặt trên eo lão hán, dùng ánh mắt quan tâm nhìn lão hán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận