Mục Thần Ký

Chương 1837: Khi còn sống làm điều ác, sau khi chết sẽ bị tính sổ

Chương 1837: Khi còn sống làm điều ác, sau khi chết sẽ bị tính sổChương 1837: Khi còn sống làm điều ác, sau khi chết sẽ bị tính sổ
Thiên Âm nương nương không hề che giấu mà để lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
Cách đó không xa, Lạc Vô Song mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ như không nhìn thấy, tròng mắt Triết Hoa Lê suýt nữa muốn rớt ra ngoài, đồ tể và Điền Thục Thiên Vương liếc nhau, ai nấy đều nở nụ cười.
Thiên Công cười cười, xòe bàn tay ra, tỉ mỉ quan sát năm ngón tay của mình, sau đó cẩn thận nhìn vân tay.
Tân Mục thúc giục nói:
- Đạo huynh, Thổ Bá còn đang chờ ngươi đấy.
Lúc này, Thiên Công mới lấy lại tỉnh thần, khom người cảm ơn hai người, sau đó lại khom người cảm ơn đám người đồ tể. Đồ tể hỏi:
- Thiên Công, cảm giác từ Thần Thánh hóa thành người thường thế nào? Có thấy mất mát không?
- Có chút mất mát.
Thiên Công cũng không giấu diếm, nói:
- Lúc trước sức mạnh của ta quá mạnh quá lớn, hiện tại chỉ còn lại sức mạnh thiên hồn địa hồn, thân thể phàm thai không khác gì phàm nhân, cho nhân đương nhiên sẽ có chút mất mát. Thái Dịch nói với ta, ta có thể thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo, ta cho là ta sẽ siêu thoát, thành đạo giống như hắn, nhưng chưa từng nghĩ kết quả lại là siêu thoát kiểu này.
Đồ tể nói:
- Lúc trước ngươi cao xa, nhưng không ra khỏi Thiên Đạo, hiện tại hóa phàm mới có khả năng siêu thoát. Thiên Công cười nói:
- Có lẽ vậy.
Điền Thục Thiên Vương đứng dậy, nói:
- Thiên Công, ta đưa ngươi tới U Đô gặp Thổ Bá.
Thiên Công đi theo hắn, hai người ra khỏi Thiên Âm Giới, Điền Thục định mở Thừa Thiên Môn, Tân Mục đuổi theo, nói:
- Thiên Vương, U Đô muốn giết ta, ta không đến U Đô được, ngươi giúp ta xem thương thế của U Thiên Tôn thế nào. Lần này ta về Tổ Đình mời đại nhân trong nhà tới U Đô chữa trị vết thương cho U Thiên Tôn, còn xin Thiên Vương chi viện một phen.
Điền Thục đồng ý, hỏi:
- Thiên Công đã chết, tất cả Thiên Đạo về tay mười Thiên Tôn, tu vi của mười Thiên Tôn sẽ tăng vọt, tất nhiên sẽ hình thành áp bức lớn với Vô Ưu Hương. Ta chỉ sợ không thể ở lại U Đô quá lâu, sau khi đón dược sư Diên Khang, ta muốn về Vô Ưu Hương.
Tân Mục do dự một chút, nói:
- Ở Vô Ưu Hương lâu cũng không phải cách hay, hiện giờ mười Thiên Tôn không thể đánh vào Vô Ưu Hương không có nghĩa là tương lai sẽ không tấn công. Hiện tại, với mười Thiên Tôn Phá mà nói, phá cầu Hư Không là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Cho nên Nguyệt Thiên Tôn mới theo Khai Hoàng tới Vô Ưu Hương tọa trấn nơi đó.
Điền Thục cảm thán một tiếng, nói:
- Bọn họ đã phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị sẵn sàng. Cầu Hư Không dễ thủ khó công, mười Thiên Tôn muốn đánh chiếm nơi đó không dễ dàng như tiến đánh Huyền Đô.
Hắn dẫn Thiên Công đã hồi sinh đi vào Thừa Thiên Môn, sau đó biến mất không còn dấu vết gì nữa.
Tân Mục đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, nhìn đám người đồ tể, Triết Hoa Lê và Lạc Vô Song cũng đi tới, sau đó cũng khom người thi lễ với họ, nói:
- Cảm phiền chư vị đã không tiếc tính mạng tham gia trận chiến này cùng ta, trong lòng Mục mỗ vô cùng cảm kích!
Triết Hoa Lê và Lạc Vô Song vội vàng đáp lễ, Lạc Vô Song nghiêm mặt nói:
- Không thể nói vì đạo nghĩa là làm phiền được. Thiên Tôn còn dũng cảm quên mình, huống chỉ là bọn ta?
Triết Hoa Lê vuốt Yêu Đao, cười ha hả nói:
- Ta và Long Nha đã thỏa nguyện, Thiên Tôn cũng đã chém rồi, cuối cùng đời này cũng có vốn liếng để khoác lác với đời saul Yêu Đao Long Nha được thoải mái uống máu Thiên Tôn, cho nên lưỡi Yêu Đao cũng đang dần trưởng thành.
Đồ tể bước lên phía trước, nói:
- Bản thân ngươi cẩn thận một chút. Nếu sau này lại muốn giết kẻ nào thì nhớ gọi bọn ta.
Tân Mục liên tục gật đầu.
Ba người rảo bước rời đi, Triết Hoa Lê bỗng quay đầu lại, phất tay nói:
- Nhớ gọi bọn ta đó!
Tần Mục cười ha ha, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, chờ đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, lúc này mới nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Được.
Bên cạnh hắn vang lên một giọng nói lạnh tanh, thế nhưng lại không thấy bóng dáng chủ nhân của giọng nói, chỉ có thể nhìn thấy ngoài cái bóng của Tần Mục ở bên chân ra thì còn có một cái bóng nữa.
U Đô.
Điền Thục đưa Thiên Công đến chỗ mi tâm của Thổ Bá, sau đó lập tức đi tới vương phủ của Thiên Tê Nhân Thánh Vương cầu kiến U Thiên Tôn, kiểm tra thương thế U Thiên Tôn.
Trong đại điện của bình đài mi tâm Thổ Bá, bởi vì dáng người Thiên Công thấp bé hơn nguyên thần của Thổ Bá, cho nên đành phải ngửa đầu nhìn vị đạo hữu của mình.
- Ngươi siêu thoát rồi, giải thoát rồi, ta rất hâm mộ.
Thổ Bá tỏ vẻ bình tính nhưng trong mắt có hỏa diễm lấp lóe, nói:
- Bây giờ ngươi là một sinh mệnh sống sờ sờ, có ba hồn bảy phách, có suy nghĩ của mình, con đường của mình, cảm xúc vui buồn, lời nói và hành động đã không còn bị đại đạo điều khiển nữa, chẳng biết lúc nào ta mới có thể được giải thoát giống đạo huynh.
Thiên Công nói:
- Hiện tại ta có thể cảm nhận được bách vị nhân gian, bất giác trình độ lĩnh ngộ Thiên Đạo lại cao thêm một bậc. Lúc trước ta do Thiên Đạo hoá sinh, khống chế Thiên Đạo, nhưng biết ngoài mà không biết trong. Bây giờ không như vậy nữa, trái lại lĩnh ngộ càng sâu, vừa được vừa mất, lại có cảm giác rất kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận