Mục Thần Ký

Chương 2480: Đường quay về cố hương (3)

Chương 2480: Đường quay về cố hương (3)Chương 2480: Đường quay về cố hương (3)
Viêm Nhật Noãn cũng chầm chậm đi đến bên cạnh hắn.
Phòng Do Cơ cũng dừng bước:
- Còn có ta.
Cao Bách Tâm lùi lại phía sau một bước, nói:
- Ta cảm thấy thế hệ trẻ này của Vô Ưu Hương rất giỏi. Lúc trước, ta cho rằng bọn chúng chỉ là những tên tiểu tử chỉ biết kiếm chuyện ăn chơi, nhưng hiện giờ trải qua chiến đấu, bọn chúng đã trở nên giỏi hơn nhiều rồi.
Hai lão giả Chu Kinh Mộng và Chu Tâm Phương tiến lên, cười nói:
- Huynh đệ bọn ta đều là những lão già, nhưng cũng muốn ở lại giúp đám thanh niên này kéo dài một chút thời gian. - Thiên Sư, xin hãy để bọn ta, những binh sĩ đang trọng thương ở lại đây.
Một tướng sĩ mất hai chân cũng dừng lại, ngẩng cao đầu nói:
- Đưa theo những thương binh như bọn ta chỉ làm chậm tốc độ hành quân của quân đội mà thôi. Thay vì việc toàn quân bị tiêu diệt hết, chỉ bằng hãy để bọn ta ở lại cùng đám người Phòng thiếu bảo, vì những người còn lại mà kéo dài một chút thời gian!
Thánh Nhân tiều phu yên lặng gật đầu, rất nhiều Thần Ma thương tật khác cũng rời khỏi đội ngũ.
Những người khác vẫn muốn đi về phía trước, Thánh Nhân tiều phu đưa tay lên nói:
- Đã đủ rồi. Nếu như không kịp tiếp ứng với Diên Khang, những người khác vẫn còn có cơ hội. Chư vị lão huynh đệ, trận chiến này là trận chiến vĩnh biệt, Thiên Các cũng không tiên mọi người nữa.
Phòng Do Cơ trợn mắt nhìn chằm chằm vào hẳn, đột nhiên tức giận nói:
- Văn Thiên Các, lão tử trước giờ đã không thuận mắt ngươi, luôn nói ngươi thánh thiện mà vô tình, thông minh mà vô nghĩa. Hôm nay đám lão tử phải chết, các binh sĩ tàn phế cũng chấp nhận ở lại tử chiến, vậy mà ngươi vẫn lạnh lùng như vậy, mày cũng không nhăn lại chút nào? Hôm nay, ngươi nhất định phải cười một cái cho bọn ta thấy!
Thánh Nhân tiều phu nở một nụ cười ấm áp.
- Không phải nụ cười giả tạo này!
Trên gương mặt Thánh Nhân tiều phu lộ ra nụ cười tươi, khóe mắt cay cay, quay mặt sang hướng khác, dùng tay áo ngăn nước mắt, lén lút lau nước mắt đi.
Phòng Do Cơ thấy vậy cũng không tiếp tục làm khó hẳn, than thở nói:
- Thánh Nhân cũng là người, trái tim của ngươi cũng được làm từ máu thịt. Văn Thiên Các, kiếp này ta có thể làm việc bên cạnh ngươi và Tần Nghiệp, oanh oanh liệt liệt hết bốn vạn năm, trong lòng ta rất thoải mái, cũng không còn hối tiếc gì nữa. Các ngươi mau nhanh chóng rời khỏi đi!
Hắn phất tay.
Thánh Nhân tiêu phu quỳ xuống vái lạy, sau đó đi theo đoàn quân đang rút lui.
Phòng Do Cơ dựng đứng quan tài của mình, vừa dùng sức lau chùi vừa huýt sáo. Hắn đã lau cái quan tài này những hai vạn năm, cho nên bề ngoài bóng loáng.
Lão hán này dùng mặt áp sát quan tài, cười lớn nói:
- Hôm nay, cuối cùng cũng dùng đến nó rồi...
Cao Bách Tâm là một tiên sinh dạy học đầu đội mũ quan, nghe thấy tiếng huýt sáo của Phòng Do Cơ, nhìn đại quân Thần Sư Thiên Đình đang tiến tới càng lúc càng gần, ngón tay chỏ cũng chạm nhẹ vào lòng bàn tay, khớp với nhịp điệu của tiếng sáo.
Thư sinh gật đầu đắc ý, nhỏ giọng hát:
- Nhìn ngắm Bình Thiên Chí của ta, trèo lên Điện Tề Thiên của ta, nâng cao Thanh Minh Quan của ta, leo lên Huyền Thai Sơn của ta.
Hiện giờ trong lòng của các lão tướng quân, tướng sĩ tàn phế và thương binh của Vô Ưu Hương vô cùng bình tĩnh, yên lặng nghe hắn hát. Tiếng huýt sáo của Phòng Do Cơ càng lúc càng kỳ ảo, như đưa họ trở về Bỉ Ngạn Hư Không của Vô Ưu Hương.
Những năm tháng ấy cứ như thể mới là ngày hôm qua, gần ngay trước mặt.
Cao Bách Tâm dùng thước bản gõ vào tay, sau đó đi lên phía trước nhảy múa, diễn hóa cảnh tượng Tạo Vật Chủ và Vô Ưu Hương trong thần thức, trong đó có Thần Nữ của Tạo Vật Chủ đang nhảy múa trong không trung, điệu múa vô cùng uyển chuyển.
- Tưởng tượng sinh vạn vật, thái bình cảnh yên vui, trèo cao ngắm bỉ ngạn, tạo vật diễn tỉnh không. Vào trong Vô Ưu Hương của ta, gạt bỏ mọi phiền não.
Hắn dần dần hạ thấp giọng, không lo không nghĩ, đột nhiên tiếng hát của hắn vang lên mạnh mẽ, giống như âm thanh của kim thạch, tiếng sáo cũng trở nên mạnh mã.
- Một khi tỉnh giấc mộng, trở về lại cố hương!
- Dắt ta đi qua trời đất hung hiểm! Chiến đấu với kẻ ác! Mai táng linh hồn anh dũng của ta! Chôn vùi xương cốt chính nghĩa của tal
- Phong sương ta không sợi - Đao kiếm đả thương ta không hãi!
- Mặc cho thịt nát xương tan!
- Mặc cho hồn siêu phách tán!
Hắn cởi bỏ chiếc mũ quan, áo choàng tung bay, nhìn Thần Ma Thiên Đình càng lúc càng gần, phẫn nộ quát lên:
- Những người tới Nguyên Giới lúc này đều là nghĩa sĩ! Khắp nơi trên trời đều là quê hương!
Các lão binh lão tướng của Vô Ưu Hương đều đứng dậy, lần lượt thôi sử dụng binh tàn tạ của mình, phát động nguyên khí còn sót lại.
Cao Bách Tâm cười lớn, xông lên nghênh đón các Thần Sư Thiên Đình:
- Đến đây! Tiểu tế Thiên Đình, bước qua xác của ta đi!
Mọi người cười lớn, xông lên phía trước với hẳn, trên bầu trời phát ra một tiếng hét long trời lở đất: - Bước qua xác của bọn tal
Bạn cần đăng nhập để bình luận