Mục Thần Ký

Chương 2507: Cái chết của Mục Thiên Tôn

Chương 2507: Cái chết của Mục Thiên TônChương 2507: Cái chết của Mục Thiên Tôn
Hai vị Cổ Thần Thái Cực lập tức chấn chỉnh lại tướng sĩ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khí tức của Tần Mục suy yếu, gục đầu ngồi ở đó không nhúc nhích.
- Mục Thiên Tôn chết rồi sao?
Thái Dương Thiên Tôn giật giật khóe mắt, muốn bước tới trước xem thử, nhưng lại không dám liều lĩnh, chỉ đành hét lớn với trên dưới một trăm tướng sĩ:
- Đi vào xem thử hắn còn sống hay đã chết!
Trong lòng trên dưới một trăm tướng sĩ kia cực kỳ không vui, thế nhưng quân lệnh như núi, bọn họ chỉ đành miễn cưỡng đi vào trong lĩnh vực đã bị tàn phá của Tần Mục.
Hạo Thiên Đế đã lui về phía trước đại điện biệt cung, thấy thế thì vội vàng dừng lại, quan sát từ xa.
Trên dưới một trăm tướng sĩ to gan lớn mật kia cẩn thận từng li từng tí bước về phía trước. Lúc còn cách Tân Mục khoảng hơn mười dặm, bọn họ chỉ cảm thấy khí tức của Tân Mục ngày càng suy yếu, lúc này mới yên tâm hơn.
Đột nhiên, Tân Mục khẽ động đậy, trên dưới trăm tướng sĩ đột nhiên hét lớn, vội vàng xoay người chạy trốn, tiếng than khóc thấu trời xanh.
- Lui binh ba ngàn dặm!
Hạo Thiên Đế xoay người rời đi, lớn tiếng quát lên.
Đại quân Thiên Đình nhanh chóng rời đi, trên đường nơm nớp lo sợ, chỉ cảm thấy Tần Mục có thể đánh tới bất cứ lúc nào.
Đợi đến khi lui binh ba ngàn dặm, chủ tướng các quân mới vội vàng trấn an tướng sĩ không ngừng chạy tán loạn, ổn định lại đội hình. Hạo Thiên Đế ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tần Mục vẫn còn ngồi im bất động ở đó.
- Bệ hạ, bây giờ Mục Thiên Tôn đã là nỏ mạnh hết đà.
Thái Sơ bước lên phía trước, khuyên ngăn:
- Hiện tại là thời cơ tốt nhất để đưa hắn trở về vũ trụ tiền sử. Bỏ lỡ cơ hội này, muốn tìm một cơ hội khác đã khó lại càng khó hơn!
Hạo Thiên Đế quan sát Tân Mục từ xa, cảm thấy hơi do dự. Mấy ngày này, khí tức của Tần Mục càng ngày càng giảm xuống. Nếu như bị thương, theo lý mà nói, với trình độ của Tần Mục thì chắc hẳn thương thế đã bình phục đôi chút, khí tức cũng phải từ từ tăng lên.
Thế nhưng khí tức của Tân Mục lại ngày một yếu hơn, điều đó khiến hắn do dự mãi không thôi.
Theo những gì hắn biết về Tân Mục, đây rất có thể là một cái bẫy!
- Quả thật Mục Thiên Tôn đã bị thương, hơn nữa thương thế còn nghiêm trọng tới mức không thể đánh tới đây, cho nên chỉ đành đợi chúng ta tự đưa mình tới tận cửa.
Hạo Thiên Đế nói:
- Thái thượng hoàng, tướng sĩ Thiên Đình ta đã chinh chiến nhiều năm, bị tổn thất quá nhiều, cộng thêm việc Nam Thiên vẫn chưa thể bình định, lương thảo thiếu thốn. Mục tặc âm hiểm xảo trá, đợi chúng †a trúng kế. Nếu đã như vậy, sao chúng ta không nhân cơ hội này chỉnh đốn một phen, ra lệnh cho quân đội tới các chư thiên phụ cận kiếm chút lương thảo?
Thái Sơ nhíu mày, đang định nói tiếp thì Hạo Thiên Đế đã ngắt lời: - Tứ công tử Di La Cung bị hắn đánh tan sức mạnh, mà sức mạnh và ý chí của Tam công tử cũng bị hắn phong ấn. Tam công tử cũng cần có thời gian mới có thể phá giải nút thắt dây đỏ của hắn. Cho dù là hắn đang kéo dài thời gian, hay là lừa gạt dụ dỗ thì đều rất hợp ý ta. Thái thượng hoàng không cần nói thêm gì nữa, ta tự có quyết định.
Thái Sơ thầm thở dài.
Mặc dù Hạo Thiên Đế của trước đây khiến người ta khinh thường, thế nhưng nhuệ khí trong lòng hắn chưa bao giờ mất đi. Hắn vẫn luôn kiên trì tiến về phía trước, có thể nắm bắt được bất cứ cơ hội nào dù chỉ là thoáng qua.
Thế nhưng kể từ sau khi bại dưới tay Vân Thiên Tôn trong Chung Cực Hư Không, Hạo Thiên Đế của hiện giờ lại bắt đầu lo được lo mất, không còn dám mạo hiểm, không còn dám thử sức. - Vân Thiên Tôn, người đã đánh bại đạo tâm của hẳn rồi! Hắn không mong thành công chỉ mong đừng thất bại, thế nhưng lại dễ bỏ qua cơ hội tốt!
Thái Sơ nghĩ đến đây, nói:
- Bệ hạ, đương nhiên lương thảo và quân nhu rất quan trọng, thế nhưng cũng không thể để bên phía Mục Thiên Tôn thoải mái được. Bây giờ chúng ta có thể chia binh thành hai đường, đi vòng qua Mục Thiên Tôn, giáp công thung lũng Lam Phong từ hai cánh trái phải. Hiện giờ, cường giả có cảnh giới cao nhất của Diên Khang cũng không vượt quá cảnh giới Ngọc Kinh. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, vậy thì sau này sẽ không thể tìm được cơ hội nào đại phá Diên Khang tốt hơn nữa đâu!
Hạo Thiên Đế hơi do dự, hắn cũng biết đây là cơ hội hiếm có khó tìm. Diên Khang đang tiến hành phổ biến phương pháp và hệ thống tu luyện mới trên quy mô lớn, cùng lắm mười mấy năm sau, một lớp cường giả tu luyện hệ thống mới sẽ lại xuất hiện.
Đến lúc đó, muốn đánh bại Diên Khang, chỉ sợ khó như lên trời!
- Mời hai vị Thái Cực Thiên Tôn một trái một phải thống lĩnh Thần Sư và Thủy Sư tiến đánh thung lũng Lam Phong!
Hạo Thiên Đế hạ chỉ:
- Thái Cực Thiên Tôn dụng binh như thần, trận chiến này chắc chắn có thể thắng ngay từ trận đầu, san bằng cửa ải Lam Phong!
Đế Hậu nương nương không nhịn được, nói:
- Tại sao bệ hạ không phái Vũ Lâm Quân, Thần Uy Quân và Long Vũ Quân? Những đội quân này có thể sánh ngay với Thiên Tôn, điều động bọn họ thì có thể nắm chắc cơ hội tốt nhất để đối phó với Diên Khang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận