Mục Thần Ký

Chương 2727: Lại xông vào Ngọc Kinh (2)

Chương 2727: Lại xông vào Ngọc Kinh (2)Chương 2727: Lại xông vào Ngọc Kinh (2)
- Bởi vì có nguyên nhân xuất phát từ cây thế giới, cho nên ta gần như tỉnh thông tất cả các loại thân thông đạo pháp của Di La Cung. Mặc dù ấn pháp nút thắt dây đỏ là thần thông do chủ nhân Di La Cung khai sáng vào thời kỳ sau đó, thế nhưng dựa vào. kiến thức căn cơ của ta, việc phá giải nút thắt dây đỏ không tính là phiên phức, ta có thể giúp ngươi thoát thân.
Công tử Vô Cực cười nói:
- Thế nhưng Thất công tử phong ấn Tổ Đình, hơn nữa còn dùng Đại Uyên Quy Khư để phong ấn hư không, khiến cường giả dưới trướng ngươi không thể lạc ấn Chung Cực Hư Không. Bọn họ không thể thành đạo, ngươi cũng không thể khôi phục lại chiến lực đỉnh phong. Mà ta là Thần Nữ Quy Khư, ta có thể phá giải phong ấn của Thất công tử, giúp cường giả dưới trướng ngươi lạc ấn Chung Cực Hư Không, tu thành đạo thụ một lần nữa.
Vô Nhai lão nhân cười ha hả, nói:
- Làm như vậy, ngươi có thể thoát thân, mà ta cũng có thể khôi phục lại chiến lực đỉnh phong, vẹn toàn đôi bên. Vô Cực, ngươi hợp tác với đám người khai thiên kia, lá mặt lá trái với Thất công tử, đùa vui thì còn được, nhưng nếu hợp tác với ta, ta mới có thể giúp ngươi đạt được những gì mà mình mong muốn!
Giọng nói của hắn ồm ồm vang vọng, truyền tới từ phía trên Đại Uyên của mười sáu kỷ nguyên vũ trụ:
- Ngươi hủy diệt vũ trụ càn khôn, mở ra kỷ nguyên mới, cho dù là ai cũng đều không thể ngăn cản ngươi, nhưng ta thì không. Ta cũng trưởng thành dựa vào sinh diệt của vũ trụ, cho nên ta sẽ vui mừng khi mọi thứ diễn ra theo ý mình! Ngươi và ta không có lý do gì để đối địch với nhau!
Lời nói của hắn khiến Vô Cực động lòng, thế nhưng thật ra trong lòng hai người đều biết rõ, bọn họ có khả năng liên thủ với nhau, nhưng cũng tuyệt đối là mối quan hệ kẻ thù, không thể có chuyện mãi liên thủ được.
Bởi vì sức mạnh của bọn họ trời sinh tương khắc, áp chế lẫn nhau, hủy diệt lẫn nhau!
Công tử Vô Cực đảo mắt, cười nói:
- Nếu đã liên thủ, vậy thì Vô Nhai lão... lão nhân, ngươi phải thể hiện thành ý, để ta xem thử xem ngươi có thể phá giải được ấn pháp nút thắt dây đỏ hay không.
- Được!
Vô Nhai lão nhân sảng khoái nói:
- Có điều ngươi cũng phải thể hiện chút thành ý, ta cân thấy cường giả dưới trướng của ta có thể lạc ấn Chung Cực Hư Không rồi thành đạo!
- Đương nhiên rồi!
Hai người hợp tác với nhau, chuẩn bị ra tay.
Một bên khác, Tân Mục rời khỏi Đại Uyên Quy Khư, đến thành Ngọc Kinh Tổ Đình, tới xem đạo binh đã giáng xuống của công tử Lăng Tiêu.
Dường như trên dưới Di La Cung đều biết hắn sẽ tới, sớm đã bày trận, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch. Tân Mục bước vào trong thành, dừng bước lại, chỉ thấy trong thời không của thành Ngọc Kinh Tổ Đình, từng sợi dây đàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường phân bố chẳng chịt như mạng nhện, bảo vệ cây thương của công tử Lăng Tiêu.
Hạo Thiên Đế bước lên phía trước, hét lớn, uy phong đường đường:
- Mục Thiên Tôn, ngày chết của ngươi sắp đến, sao còn dám tới đây diễu võ giương oai?
Tân Mục cười nhạo, mặc dù trước đó Hạo Thiên Đế vô cùng thảm hại, song chí ít còn được coi là một hán tử có tiếng, thế nhưng bây giờ hắn lại mất đi tất cả hoài bão chí lớn. Dưới sự sắp xếp của hai vị công tử Di La Cung, dã tâm và kế hoạch của Hạo Thiên Đế đều đã biến thành bọt nước, ngoan ngoãn bị thu phục, khiến người ta không thể không cảm khái trước thủ đoạn của hai vị công tử.
Hạo Thiên Đế nghe tiếng cười nhạo của hắn, sắc mặt đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tần Mục làm như không thấy hắn, ánh mắt nhìn về phía cây thương kia. Bên trong cây thương đó ẩn chứa đạo uy vô tận, không ngừng chấn động, khắp nơi xung quanh đều là bóng thương!
Uy lực của đạo binh này, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với Hồng Chung Vũ Trụ mà Tân Mục luyện chết
- Đáng tiếc, người câm thương lại không ở đây.
Tần Mục nhìn quanh, ánh mắt quét qua gương mặt của mười hai điện chủ và đám người thành đạo của Di La Cung, sau đó lắc đầu:
- Không có người cầm thương, không ai là đối thủ của ta.
Hắn bước tới, dây đàn chợt rung động, một khúc đạo khúc ẩn chứa trong những sợi dây đàn thời không kia vang lên.
Bóng dáng của Tân Mục thoắt ẩn thoắt hiện trong đạo khúc, lúc thì bước trong thần thông của công tử Lăng Tiêu, lúc thì đứng trên sợi dây đàn đang rung động, lúc thì bàn tay đặt lên dây đàn rồi khẽ gảy, dần dân xâm nhập vào trong chiếc lưới do dây đàn tạo thành! Sắc mặt của mười hai điện chủ và đám người thành đạo càng ngày càng tối lại, thân thông do công tử Lăng Tiêu thi triển qua thời không chẳng mảy may làm gì được Tần Mục, khiến bọn họ toát mồ hôi đầy đầu.
Tốc độ trưởng thành của Tần Mục vượt xa tưởng tượng của bọn họ, trong vòng ba ngàn năm ngắn ngủi này đã có thể đấu pháp cách thời không với công tử Lăng Tiêu, hơn nữa còn bình tĩnh đến vậy thong dong đến thế, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực!
- Hắn không phá giải được Di La Đạo Táng!
Hạo Thiên Đế nhanh chóng bày ra bảy mươi hai tòa Bảo Điện. Hắn đứng trước một tòa Bảo Điện trong đó, mười hai vị điện chủ khác cũng đứng trước Bảo Điện của mình, có điều mấy vị điện chủ trong bảy mươi hai điện chủ của Di La Cung đã ngã xuống, mà những điện chủ khác còn chưa giáng xuống, cho nên hẳn chỉ có thể để người thành đạo tới thay thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận