Mục Thần Ký

Chương 1945: Đạo Vấn (3)

Chương 1945: Đạo Vấn (3)Chương 1945: Đạo Vấn (3)
- Lão đạo huynh có gặp các ngươi hay không, ta không thể làm chủ được.
Tân Mục suy ngẫm một chút, nói:
- Hiểu Thiên Tôn cũng là đạo hữu của hắn, dù sao cũng là Thái Sơ Thiên Đế, chút mặt mũi này ta vẫn phải cho. Ngươi yên tâm, sau khi trở về, ta nhất định sẽ thay ngươi nói tốt vài câu trước mặt lão đạo huynh...
Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên hai Cổ Thần Thái Cực phía sau Nghiên Thiên Phi nhìn nhau, nam Cổ Thần nói:
- Mục Thiên Tôn cũng có thể thay huynh muội bọn ta nói tốt một hai câu được hay không? Bọn ta cũng xin được gặp đạo huynhI
Đám người Hạo Thiên Tôn chấn động, lần lượt nhìn về phía gậy trong tay Tần Mục, không hiểu nổi:
- Rốt cuộc đạo huynh này là ai? Ngay cả Cổ Thần Thái Cực cũng xin được gặp hắn?
Tân Mục tỏ vẻ khó xử:
- Không phải ta không nể mặt hai ngươi, mà là lão đạo huynh đó không phải là người mà ai muốn gặp thì cũng có thể gặp được... Được rồi được rồi, hai người các ngươi cũng là người quen của ta, tình bằng hữu son sắt, ta sẽ từ bỏ mặt mũi để nói thay cho các ngươi...
Đột nhiên, giọng nói hờ hững của Thái Tố vang lên từ phía sau Hạo Thiên Tôn:
- Mục Thiên Tôn, nếu ngươi có thể nói tốt cho ta, ta có thể tha cho ngươi, không giết chết ngươi.
Tân Mục nhìn về phía sau Hạo Thiên Tôn, chỉ thấy Thái Tố khi thì biến thành một cái đỉnh lớn, khi thì biến thành một thanh kiếm, bỗng nhiên lại biến thành một cái chuông lớn, thay đổi hình dáng của các loại bảo vật, sau đó đột nhiên lại biến thành vòng ngọc màu trắng, sau đó lại biến hóa thành Lãng Uyển, lại biến hóa thành Linh Dục Tú, sau đó lại biến thành hình dạng của bảo vật.
Thái Tố cảm nhận được những suy nghĩ khác nhau của hắn, không khỏi giận dữ:
- Tên này này thành tinh rồi phải không? Suy nghĩ hỗn tạp lộn xộn như vậy, lung ta lung tung, hoàn toàn không có phong thái của người đắc đạo!
Tân Mục mỉm cười nói:
- Nếu Thái Tố đạo hữu đã có ý biến chiến tranh thành hoà bình, vậy thì làm sao ta có thể không đồng ý? Đợi đến khi chuyện này kết thúc, ta đi hỏi hắn, về phần có thể gặp được hay không, ta cũng không dám hứa. - Thì ra nàng tên là Thái Tối
Những Thiên Tôn khác lần lượt nhìn vê phía sau Hạo Thiên Tôn, những gì bọn họ nhìn thấy không giống nhau, đều là phản chiếu suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Thái Tố hừ lạnh một tiếng:
- Ta không hề muốn biến chiến tranh thành hoà bình với ngươi, ngươi hại ta xuất thế trước thời hạn, cho dù ngươi chịu nói tốt, ta cũng sẽ không để yên cho ngươi, chẳng qua là miễn cho ngươi không chết mà thôi.
Tần Mục không quan tâm, chống gậy đi đến bên sông hỗn độn thứ hai, thầm đau đầu:
- Ta nên tìm ai để giả làm Thái Dịch đây? Lam Ngự Điền, sợ là không được, Khai Hoàng cũng không được... Hay là, ta giả làm Thái Dịch, sau đó thừa dịp Thái Tố không phòng bị, giết chết nàng... Trong con sông hỗn độn thứ hai, mọi người đều thi triển phương pháp riêng của bản thân. Những Thiên Tôn này đều có đạo thụ trong tay, sử dụng đạo thụ để qua sông, thế nhưng Tường Thiên Phi không có đạo thụ. Cũng may Tần Mục có ý tốt mời Tường Thiên Phi, hai người cùng đứng trên chiếc thuyền nhỏ đó, trông có vẻ khá chật chội.
Trong dòng sông hỗn độn này cũng có đủ loại hiện tượng kỳ dị, nhưng bởi vì Tần Mục chỉ cần đứng nhìn Tường Thiên Phi ra tay ngăn cản những linh hồn hay xương khô của những người thành đạo tiền sử đang cố nhô lên từ dưới lòng sông, cho nên bản thân hắn cực vui vẻ nhàn rỗi.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy Hạo Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn cũng không ra tay, mà là để cho những Thiên Tôn khác ngăn cản những thứ kỳ dị đó.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của mấy Thiên Tôn này đều nhìn vào chiếc thuyền nhỏ dưới chân Tân Mục. Chiếc thuyền nhỏ này là do gậy Thái Dịch biến thành. Hiểu Thiên Tôn, Cổ Thần Thái Cực và Thái Tố đều tôn kính chủ nhân của cây gậy này, cho nên không thể không khơi dậy sự tò mò của bọn họ.
Tân Mục nhíu mày, thầm nghĩ:
- Thái Dịch lưu lạc đến vũ trụ thứ tư thời tiền sử, mà nay Đại Hắc Sơn không có chỗ dựa vững chắc, tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết chuyện này, nếu không ta sẽ gặp đại nạn. Ừm, để bọn họ nghĩ rằng ta có một chỗ dựa vững chắc cũng tốt...
- Mục Thiên Tôn, thanh kiếm này của ngươi là bảo kiếm của người thành đạo phải không?
Tường Thiên Phi chặn một bộ xương khô của người thành đạo, đánh đối phương ngã xuống sông, đột nhiên hỏi:
- Có vẻ như ngươi cũng được hưởng lợi rất nhiều trong thành Ngọc Kinh này, vận khí tốt đấy! Thiên Tôn đã nhận được đạo binh của người thành đạo, vậy thì sao không lấy ra để cho bọn ta mở rộng tâm mắt?
Ánh mắt của Tần Mục thì nhìn nàng, còn ánh mắt của Tường Thiên Phi thì nhìn Kiếp Kiếm.
Tần Mục hiểu ý, lặng lẽ che chuôi kiếm lại, cười ha hả nói:
- Ở đâu ra đạo binh của người thành đạo? Thanh kiếm này của ta là do đích thân ta luyện chế, vật thô thiển, khó lọt vào mắt xanh của các vị, tốt nhất là không nên lấy ra để lộ cái kém cỏi vụng về.
Ánh mắt của đám người Hạo Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn lần lượt nhìn vào Kiếp Kiếm trong tay Tần Mục, ánh mắt lóe lên.
Nhìn từ bên ngoài, bọn họ không nhìn ra thanh kiếm này có huyền cơ gì, nhưng vỏ kiếm lại khiến cho bọn họ không thể không chú ý nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận