Mục Thần Ký

Chương 2215: Ta có một ước mơ (Phần của Ngọc Thân Tử) (2)

Chương 2215: Ta có một ước mơ (Phần của Ngọc Thân Tử) (2)Chương 2215: Ta có một ước mơ (Phần của Ngọc Thân Tử) (2)
Hắn hít một hơi dài:
- Trầm muốn xây dựng nên một Thiên Đình vĩnh hằng, không thể học hắn cắt đất phong hầu, dẫn tới chiến loạn trong tương lai! Khống chế Diên Khang, ổn định Thiên Tệ, để Diên Khang chế tạo miễn phí mọi thứ cho Thiên Đình, chư thiên vạn giới thì cung cấp tài nguyên cho Diên Khang, Thiên Tệ lưu thông, sẽ không có trở ngại. Những Thiên Tôn khác chỉ có thể có lãnh địa, không có sức mạnh, nhưng người thật sự thống trị chư thiên vạn giới chính là một mình trâm!
Thân thể Mạnh Vân Quy chấn động, nói:
- Nắm giữ Diên Khang là một mắt xích vô cùng quan trọng, nhưng bệ hạ, những Thiên Tôn khác chắc chắn cũng muốn chia một chén canh...
- Chia cho bọn họ?
Hạo Thiên Tôn giễu cợt một tiếng, thong thả nói:
- Thịt trong bát của ta, ai dám động vào? Ai động vào người đó phải chết! Trẫm không giống thái thượng hoàng, Tổ Thần Vương, Hư Thiên Tôn, Hỏa Thiên Tôn. Thái thượng hoàng coi con người như lương thực dâng cho Bán Thần, Cổ Thần, còn chèn ép Nhân tộc. Đám người Tổ Thần Vương, Hư Thiên Tôn, Lăng Hiên nô dịch Nhân tộc, cũng coi Nhân tộc là lương thực. Việc này khiến Nhân tộc không ngừng phản kháng, cho nên mới có Vô Ưu Hương, mới có Diên Khang. Nhưng trãm không giống.
- Trầm xem Diên Khang như sức mạnh lao động, chỉ cần Diên Khang làm việc cho trầm, không phản kháng nữa, trẫm sẽ cho bọn họ một miếng ăn, một con đường sống. Tuy không đến mức thay người làm chủ, nhưng sống sót thì vẫn có thể.
Hạo Thiên Tôn cười nói:
- Mạnh Thiên Sư, bây giờ ngươi đã hiểu mưu đồ của trầm chưa?
Mạnh Vân Quy khom người cúi lạy, nói:
- Tài thao lược của bệ hạ, vi thần còn kém xa.
Hạo Thiên Tôn cười ha hả, phất tay nói:
- Các ngươi lui ra đi, sứ giả cũng lui xuống nghỉ ngơi. Đợi đến lễ đăng cơ, dâng thư xin hàng lên ngay trước mặt người thống trị chư thiên vạn giới. Trẫm muốn để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, Mục Thiên Tôn thần phục!
Ngọc Thần Tử vội vàng cúi lạy, nói:
- Bệ hạ thánh minhI
Mọi người ra khỏi ngự thư phòng, Mạnh Vân Quy đi phía trước, Ngọc Thần Tử vội vàng bước từng bước nhỏ, chạy nhanh lên phía trước, thấp giọng nói:
- Cảm ơn sư bá giơ cao đánh khẽ.
Mạnh Vân Quy không tỏ rõ ý kiến, nói:
- Cũng không phải là ta giơ cao đánh khẽ, mà là bệ hạ giơ cao đánh khẽ. Nếu bệ hạ không muốn giơ, ai cũng không giơ nổi.
Ngọc Thần Tử khẽ cười nói:
- Mặc kệ thế nào, nếu không có sư bá xuất hiện, Hạo Thiên Tôn cũng không thể đưa ra quyết định.
Mạnh Vân Quy liếc hắn một cái:
- Tâm tư của ngươi, ta đều biết, tâm tư của Mục Thiên Tôn ta cũng biết, chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi. Vừa nãy ngươi nghe bệ hạ phân tích nội tâm của bản thân, ngươi cảm thấy thế nào?
Ngọc Thần Tử nghiêm túc nói: - Hạo Thiên Tôn làm Thiên Đế, sáng suốt hơn Thái Đế, sáng suốt hơn Thái Sơi Ngăn không bằng khơi, hẳn biết rõ điều đó!
- Vậy mà các ngươi vẫn còn muốn tạo phản?
Mạnh Vân Quy hạ thấp giọng, muốn dùng sức nói chuyện, nhưng lại không dám dùng sức:
- Đã là một triều đại anh minh, vì sao không dứt khoát đầu hàng? Bệ hạ đã để lại cho Nhân tộc đường sống!
Ngọc Thần Tử mỉm cười nhìn hắn:
- Sư bá, thời đại Thái Cổ, Thái Đế cũng là minh quân, thời đại Viễn Cổ, Thái Sơ cũng là minh quân. Hạo Thiên Tôn ở thời đại Thái Cổ, ở thời đại Viễn Cổ, đều làm tốt hơn bọn họ. Nhưng sau khi thấy được Diên Khang ngươi sẽ biết, bọn họ hết thời rồi.
Mạnh Vân Quy nhíu chặt lông mày.
- Bọn ta đã từng gặp người tốt hơn, Diên Phong Đế, Diên Tú Đế, bất luận hoàng đế nào cũng làm tốt hơn Hạo Thiên Tôn.
Ngọc Thần Tử từ tốn nói:
- Diên Phong Đế đánh tan vị thần trong lòng dân chúng, Diên Tú Đế phát triển dân sinh dân dụng, Mục Thiên Tôn muốn thần phục vụ cho người, chữ "người" này, thật ra là chữ "dân". Thần phục vụ cho dân, dân là chúng sinh. Hạo Thiên Tôn chỉ sửa chữa chính sách của Thái Đế và Thái Sơ một chút mà thôi, mà cái Diên Khang làm mới là cải cách thật sự!
- Bọn ta đã đứng lên, sẽ không muốn quỳ xuống lại, không muốn lại làm nô lệt Bọn ta muốn nắm giữ vận mệnh của mình!
- Sư bá, ta có một ước mơ. Lúc gặp gỡ Mục Thiên Tôn, ước mơ đó được khơi dậy, khiến ta kích động đến trắng đêm khó ngủ, vui chảy nước mắt, khiến trong lòng ta có sức mạnh nóng hổi cổ vũ ta, bất kể gian nan thế nào, bất kể nguy hiểm ra sao, ta đều sẽ hoàn thành giấc mơ này. Cho dù muốn đầu của ta hay muốn mạng của ta!
Ngọc Thân Tử nở một nụ cười, ánh mắt sáng rực:
- Cho dù tương lai ta mang tiếng xấu! 'Ta cũng đều muốn làm!
Mạnh Vân Quy dừng bước lại, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, giống như đang nhìn chính mình khi còn trẻ.
Từng có lúc, hắn cũng có một ước muốn, nhưng sau khi đến Thiên Đình, giấc mộng này từ từ tiêu tan, hắn không thể không lựa chọn ngụy trang bản thân mình.
Người trẻ tuổi của Đạo Môn này làm cho hắn nhìn thấy sơ tâm đã mất của mình.
- Các ngươi không thể thắng.
Hắn vứt lại câu nói này, tăng tốc bước chân, bỏ Ngọc Thần Tử lại phía sau.
Ngọc Thân Tử mỉm cười, nhìn bóng lưng hẳn, giọng hơi khàn, lẩm bẩm nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận