Mục Thần Ký

Chương 1780: Đao chém Âm Thiên Tử (2)

Chương 1780: Đao chém Âm Thiên Tử (2)Chương 1780: Đao chém Âm Thiên Tử (2)
Hạo Thiên Tôn cười nói:
- Ngươi luôn miệng nói mình không phải là Tạo Vât Chủ, hiện nay đã không có chủng tộc, nhưng Mục Thiên Tôn muốn Khai Hoàng giết ngươi, ngươi có đoán được nguyên nhân trong đó không?
Cung Thiên Tôn trấn áp lại đạo thương, lạnh nhạt nói:
- Hắn sợ ta đi gặp Lãng Uyển Thần Vương.
Hạo Thiên Tôn mỉm cười hỏi:
- Vậy ngươi có đi gặp Lãng Uyển Thần Vương hay không?
Cung Thiên Tôn im lặng chốc lát, ngẩng đầu không chút do dự nói:
- Đi! Cuộc chiến Huyền Đô lần này chính là thời cơ tốt nhất để ta đi gặp Lãng Uyển Thần Vương! Bây giờ ta có quyên thế ngập trời, nhưng mà từ đầu tới cuối vẫn là kẻ cô độc lẻ loi trong mười Thiên Tôn, không có minh hữu. Do đó ta cần Tạo Vật Chủ, cần sức mạnh của tộc Tạo Vật Chủ, cũng cần Lãng Uyển đến giúp đỡ ta! Quan trọng nhất là bây giờ ta có khả năng cứu lấy Tạo Vật Chủ!
- Càng quan trọng hơn là trong lòng ngươi vẫn xem mình là Tạo Vật Chủ, là Cung Vân Thần Vương!
Hạo Thiên Tôn dùng một câu đã vạch trần suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi chưa từng quên vinh quang của Tạo Vật Chủ, chưa từng quên ngươi là Tam Vương Thái Cổ, chưa từng từ bỏ chủng tộc của mình. Ngươi không quên được thù hận với Thái Đế, Thái Sơ, càng không quên được mình là một Tạo Vật Chủ! Giờ đây ngươi bị thương nặng, đã không thể đi gặp Lãng Uyển nữa.
Cung Thiên Tôn khó khăn nói:
- Ta cần một minh hữu...
- Sail
Hạo Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Ngươi cần một người để tận hiến, ngươi cần phải phục tùng! Trước đây, ngươi còn có chỗ để cò kè mặc cả với ta, nhưng hiện tại ngươi đã không có tư cách này nữa! Quy thuận ta, bái lạy ta, ta sẽ chữa trị vết thương cho ngươi, để ngươi trở lại đỉnh phong, đi gặp Lãng Uyển Thần Vương!
Hắn đứng trước mặt Cung Thiên Tôn, vươn tay ra, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói:
- Tộc Tạo Vật Chủ của ngươi muốn sống tiếp trong vũ trụ này thì chỉ có thể dựa vào ta! Không dựa vào ngươi được, cũng không dựa vào Lãng Uyển Thần Vương được, mà dựa vào Mục Thiên Tôn lại càng không được! Ta có thể khiến ngươi trở lại vinh quang của Thân Vương một lân nữa, để cho Tạo Vật Chủ các ngươi tìm về vinh quang đã mất! Quỳ xuống, lạy ta, hôn mu bàn tay ta, ta sẽ kéo ngươi ra khỏi đau khổiI
Cung Thiên Tôn nhìn bàn tay mà hắn đưa ra, lại thấp thoáng thấy được bóng dáng sau lưng hắn nhưng vẫn nhìn không rõ dáng vẻ của bóng dáng kia.
Ánh mắt nàng tối lại.
Trên Thiên Hà, bên trong thuyền nhỏ, Tần Mục, Đồ tể, Triết Hoa Lê và Điền Thục cười lớn ha hả, hành vi phóng túng, ai nấy đều nâng một vò rượu, cười đến mức con ngươi sắp lồi cả ra ngoài.
- Âm Thiên Tửi
Điền Thục cười đến mức trong mắt và mũi bắn ra rượu, thở hồng hộc nói:
- Tên này xây dựng Minh Đô, nơi nào bên trong Minh Đô cũng có tượng của Thổ Bá, còn có mặt của Thổ Bá được hắn tạc thành tô-tem, vẽ khắp mọi nơi!
Tân Mục cười đến không thở nổi:
- Mỗi lần hắn gặp Đế Dịch Nguyệt đều cong đuôi mà chạy, vẫn luôn miệng nói là không sợ nàng! Bắt đầu từ giai đoạn đầu Long Hán, hắn đã là tiểu bạch kiểm! Thiên Môn Minh Đô của hắn là Đế Dịch Nguyệt giúp hắn hoàn thành. Kẻ này liếm mặt, lấy lòng, nịnh bợ Đế Dịch Nguyệt, vào đêm tân hôn lại mưu hại Đế Dịch Nguyệt, đâm sau lưng nàng!
- Nghe nói hắn còn ỷ vào khuôn mặt ưa nhìn mưu hại Thiên Âm nương nương!
Đồ tể cười đến không thở nổi, giọng nói như sấm nói:
- Có người còn nói hắn là trai bao trong cung của nương nương. Không phải là Hạo Thiên Tôn Hạo nương nương chứ? Mũi của Triết Hoa Lê phun ra hai dòng rượu, cười té:
- Đồ tể, ngươi chưa được nhìn thấy dáng vẻ hại người của tên Thiên Âm Tử này đâu. Ngươi xem ngươi xem, mặt của hắn đã trắng rồi còn đang giả vờ như xem ca múa đấy!
Chiếc thuyền nhỏ đến gần Thiên Môn Minh Đô, giọng cười của bốn người càng lớn, càng không khỏi nhìn chăm chú về hướng Âm Thiên Tử bên đó. Lạc Vô Song già rồi, không quen với kiểu này nên không tham gia vào trong đó.
Âm Thiên Tử nâng tay chống cảm, nghiêng người nhìn ca múa trước Thiên Môn, bên tai truyền đến tiếng cười vang của mấy người Tần Mục, nói toàn chuyện đáng xấu hổ của hắn, chuyện thật chuyện giả, đủ loại chuyện buồn nôn đều chất chồng lên đầu hắn.
- Ngươi không thấy được cảnh lúc ở Minh Đô ta chém rớt đầu hắn.
Điền Thục cười nói:
- Ở dưới Thiên Môn Minh Đô, ta chặt rớt đầu hắn cũng chỉ cần một đao này! Tên này bản lĩnh thấp, không dựa vào Hạo nương nương thì sao có thể sống đến bây giờ?
Bụp!
Nụ cười trên mặt Âm Thiên Tử cứng đờ, một bàn tay khác siết tay vịn của bảo. tọa đến vỡ vụn.
- Thôi không nói nữa, tốt xấu gì ở trước mặt đại quân Minh Đô của hắn, cũng chừa lại cho hắn chút thể diện.
Tần Mục cười chảy nước mắt, thở hồng hộc nói:
- Ngươi không thấy được tình cảnh lúc hẳn ở trong vùng đất Thái Hư gặp được ca ca của ta, việc ấy mới gọi là mất mặt! Ta giết nhi tử hẳn, giết thê tử của hắn, ta còn đánh hắn đến mức sợ tè ra quần ngay ở trước mặt bốn Thiên Sư, bốn Thiên Vương của Thiên Đình ..."
- Câm miệng!
Âm Thiên Tử không kiềm chế được nữa, bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói đanh thép. Hắn lạnh lùng nói:
- Mục Thiên Tôn, nể mặt ngươi hả? Thật không dám dấu, ta phụng mệnh Hạo Thiên Tôn đến ngăn ngươi tới Huyền Đô, nếu như ngươi khăng khăng muốn đi, hôm nay nơi này sẽ là chỗ chôn thây của ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận