Mục Thần Ký

Chương 1735: Hành vi phóng túng (2)

Chương 1735: Hành vi phóng túng (2)Chương 1735: Hành vi phóng túng (2)
Nàng có chuyện không biết, trong thời đại Long Hán, vụ án Đế Hậu nương nương bị tập kích là do Ngụy Tùy Phong xét xử. Khi đó, Ngụy Tùy Phong là chỉ huy của Vũ Lâm Quân Thiên Đình Long Hán, dẫn đầu đại quân đi tới Quy Khư. Nhờ sự có mặt Ngụy Tùy Phong, cuộc tạo phản của Long Bá Quốc được mới dẹp yên. Cũng vì có hắn ở đó, Nguyên Mẫu phu nhân âm mưu chống lại Đế Hậu nhưng cũng không thể hoàn toàn giết chết được Đế Hậu.
Đế Hậu nhân cơ hội nguyên thần thoát xác mới có Nghiên Thiên Phi sau này, Ngụy Tùy Phong có ơn thành toàn với nàng, thành toàn nàng thoát ra khỏi sự trói buộc của Cổ Thần.
Sau đó, cũng là Ngụy Tùy Phong bảo toàn thi thể của Đế Hậu, bởi vậy Ngụy Tùy Phong có ơn bảo toàn chân thân với Nghiêm Thiên Phi.
Nhưng khi Ngụy Tùy Phong làm Vân La Đế, bị vạch trần thân phận, trấn áp trong Thiên Ngục, Nghiên Thiên Phi cũng không cứu hẳn, bởi vậy nàng mới cảm thấy bản thân không mắc nợ bất kì người nào, riêng chỉ mắc nợ hắn rất nhiều, vì vậy không muốn thấy hắn.
Tú Hồng Tô tới tìm Hư Sinh Hoa, Cổ Thần Thái Cực nói với Hư Sinh Hoa:
- Bọn ta thường ở nơi đây, đạo hữu có thể tới chơi thường xuyên.
Hư Sinh Hoa đồng ý, cáo từ rời đi, nói:
- Ta cũng đã lĩnh hội ra tất cả qua lời dạy bảo của hai vị, cảm thấy đại đạo Thái Cực của hai vị có thể hóa sinh vạn đạo thiên địa, nhưng bởi vì thành tựu trên đạo. tâm của hai vị không thể viên mãn, cho nên phải xuất thế trước thời hạn, nhập thế rèn luyện. Con đường mà hai vị đi giống với con đường mà sinh linh Hậu Thiên đi, đều là con đường nghịch hành thành đạo.
Thái Âm Cổ Thần không nhịn được mà hỏi:
- Tại sao lại gọi là nghịch hành thành đạo?
Hư Sinh Hoa nói:
- Thái Cực sinh hóa vạn đạo, cũng có thể đẩy ngược đại đạo Thái Cực từ trong vạn đạo. Thái Cực thành đạo khó khăn, vì vậy phải nhập thế, lĩnh ngộ vạn đạo thiên địa trong thế tục, dùng việc này để đẩy ngược đại đạo Thái Cực, đó được gọi là nghịch hành thành đạo. Ta có hai vị đạo hữu, một người đi hướng chính, một người đi hướng ngược lại, bởi vậy khi nhìn thấy hai vị thì bất giác nhớ tới bọn họ, cảm thấy đây là con đường thành đạo của hai vị.
Hai vị Cổ Thần đều đã giác ngộ cho riêng mình. Hư Sinh Hoa lại nói:
- Nếu hai vị muốn tìm kiếm đại đạo Cổ Thần thì có thể tới Diên Khang. Diên Khang có đạo chủ Lâm Hiên tỉnh thông thuật số vĩ mô và thuật số vi mô, phân tích đại đạo Tiên Thiên trong thiên hạ, thành tựu có một không hai. Nếu muốn tìm hiểu đại đạo Hậu Thiên, hai vị cũng nên tới Diên Khang, bởi lẽ đại đạo Hậu Thiên ở Diên Khang cũng rất phát triển. Nếu muốn tìm hiểu Đạo Cảnh, vậy thì hai vị đi gặp Khai Hoàng Tần Nghiệp, Đạo Cảnh của hắn không gì sánh được.
Cổ Thần Thái Cực đa tạ, nói:
- Đã như vậy, bọn ta tới Diên Khang một chuyến trước, nếu Hư đạo hữu quay về Diên Khang, chúng ta có thể ôn chuyện.
Hư Sinh Hoa chuẩn bị rời đi, Cổ Thần Thái Dương đột nhiên nói:
- Vừa rồi Hư đạo hữu nói ngươi có hai vị đạo hữu, một vị đi hướng chính, một vị đi hướng ngược lại, xin hỏi hai vị này là thân thánh phương nào?
Hư Sinh Hoa dừng bước, nói:
- Một vị là Lam Ngự Điền, là một thiếu niên, một vị khác là người quen của hai vị, Tân Mục, Mục Thiên Tôn.
Hai vị Cổ Thần đưa mắt nhìn nhau.
Hư Sinh Hoa rời đi, hai vị Cổ Thần lại đuổi theo hắn, hỏi:
- Xin hỏi bản lĩnh của Lam Ngự Điền thế nào?
Hư Sinh Hoa dừng bước, nói:
- Cơ thể thành đạo, đạo tính vô song, hắn lấy vũ trụ càn khôn làm khu mỏ quặng, lấy đại đạo thiên địa làm Thần Thạch, lấy đạo tâm làm Nguyên Thạch, lấy bước chân làm dãy núi khu mỏ quặng, lấy đại đạo làm bậc thang, đo đạc trời đất, từng bước leo cao, đạt tới nên tảng đại đạo.
Hai vị Cổ Thần Thái Cực biến sắc, không ngờ trên đời này vẫn còn kẻ như vậy!
- Vậy Mục Thiên Tôn thì sao? Ở trong lòng ngươi, hắn như thế nào?
Hư Sinh Hoa suy nghĩ một lúc, nói:
- Mục Thiên Tôn đi hướng ngược lại, có thể làm được thứ người khác không thể làm, nghĩ ra những thứ người khác không thể nghĩ. Lam Ngự Điền thuận theo tự nhiên, mà hắn thì không. Hắn lấy vũ trụ trong cơ thể làm Thần Tàng, mở Tổ Đình, thay đổi thế giới, hóa khu mỏ quặng, nghịch hành thành đạo. Thành tựu của hắn không kém hơn Lam Ngự Điền là bao, cho đến thời điểm hiện tại, hắn còn mạnh mẽ hơn Lam Ngự Điền rất nhiều. Ta thật sự kém hai người bọn họ rất xa, mỗi lần đối mặt với bọn họ, ta đều có cảm giác như ngưỡng mộ núi cao.
Hai vị Cổ Thần Thái Cực đều trầm tư.
Hư Sinh Hoa rời đi, theo Tú Hồng Tô tới tìm Ngụy Tùy Phong, trên đường chỉ thấy một con mèo trắng đi theo, mèo trắng đi dưới chân hẳn, đằng đẳng sát khí, ngửa đầu nói:
- Hư Sinh Hoa, ngươi cách xa nương nương một chút, nếu không ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi!
Hư Sinh Hoa khom lưng, mèo trắng do dự một chút, chỉ cảm thấy hắn khiến người ta có cảm giác thân thiết, không tự chủ được nhảy vào trong ngực của hắn, hét lên:
- Ngươi đừng có mà sờ đầu ta, ta không tin ngươi!
Hư Sinh Hoa sờ đầu hắn, mèo trắng rất hưởng thụ, nói:
- Tay của ngươi hơi xuống dưới một chút... Đúng, chính là chỗ đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận