Mục Thần Ký

Chương 1359: Đạo Môn Tiên Thiên Nhất Khí (2)

Chương 1359: Đạo Môn Tiên Thiên Nhất Khí (2)Chương 1359: Đạo Môn Tiên Thiên Nhất Khí (2)
Rầm rầm rầm, từng tiếng nổ truyền đến, áo đạo sĩ trên dưới toàn thân Lâm Hiên không ngừng nổ tung, cả người lẫn kiếm đều cùng đâm vào phía sau, một tiếng âm âm đâm vào trên một vách núi.
May mắn Tần Mục thu lực kịp thời, không khiến hẳn bị trọng thương, nhưng mà sức mạnh của một đòn này vẫn khiến tai mắt mũi miệng của hắn phun máu, áo đạo sĩ trên người cũng bị tàn phá nặng nề, áo quần không đủ che thân.
Vách núi kia bị hắn va phải đến nỗi răng rắc răng rắc nứt ra, ngay sau đó Lâm Hiên Đạo Chủ rơi xuống từ trên vách đá, nằm sấp hình chữ đại trong bụi bặm.
Tần Mục bị dọa giật nảy mình, bước nhanh về phía trước, đang muốn kiểm tra thương thế của hắn, đột nhiên Lâm Hiên Đạo Chủ trở mình một cái nhảy lên, đạo kiếm cũng không cần, ném ra xa, khoa tay múa chân, vui vẻ chạy như điên khắp nơi, mừng rỡ như điên, la lên:
- Ta đã làm hắn bị thương được rồi!
Tân Mục ngạc nhiên.
Lại thấy Lâm Hiên Đạo Chủ đang mặc áo đạo sĩ rách nát lọt gió, tai mắt mũi miệng đều là máu, vui vẻ la lên:
- Ta đã khiến hắn chảy máu rồi! Ta đã một kiếm đâm hắn bị thương! Ha ha ha ha! Tần giáo chủ không ai bì nổi lại bị thương dưới kiếm của ta, bị thương ở dưới kiếm của Đạo Môn taI
Một đám đạo nhân trong Đạo Môn đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ thấy vị chưởng giáo chí tôn này của bọn họ ba chân bốn cẳng chạy như điên, chạy loạn khắp núi đồi, vui mừng kêu lên không ngừng, dường như cực kỳ thoải mái.
Nhưng mà áo đạo sĩ của chưởng giáo chí tôn lại khó che đậy thân thể của hắn, từ phía sau lưng còn có thể nhìn thấy cái mông trắng bóng.
Rất nhiều nữ đạo cô vội vàng che lấy mặt, không dám nhìn thẳng, chỉ đành phải len lén liếc trộm từ trong khe hở ngón tay.
Sắc mặt Tần Mục đỏ lên, đi chặn đường Lâm Hiên:
- Đạo hữu, ngươi đã đâm bị thương đầu ngón tay của ta, nhưng mà ta lại đánh ngươi gần chết. Theo lý mà nói thì ta đã thắng, ngươi hân hoan nhảy nhót như thể giống như là ngươi đã thắng ta vậy...
Lâm Hiên Đạo Chủ hai tay chống nạnh, cây ngay không sợ chết đứng nói:
- Khiến ngươi bị thương thì coi như là ta đã thắng! Hư Sinh Hoa lợi hại như vậy, Vương Mộc Nhiên Tiên Nhân kiêu ngạo như thế, bọn họ cũng chưa từng khiến ngươi bị thương, duy chỉ có ta làm được! Ta lợi hại hơn bọn họ!
Tân Mục lúng ta lúng túng nói:
- Đó cũng là ta mạnh hơn, ngươi vui vẻ cái gì...
Lâm Hiên Đạo Chủ hưng phấn đến kỳ lạ:
-Ta đã khiến Mục Thiên Tôn bị thương rồi Những người khác đều không làm được, duy chỉ có ta mới có thể làm được! Hư Sinh Hoa cũng không được, hắn không làm được! Ta là hùng, hắn là thư!
Tần Mục ho khan một tiếng, nhắc nhở:
- Bây giờ ngươi y phục không đủ che thân...
- Ta sinh ra đã trần như nhộng, sợ cái gì?
Lâm Hiên Đạo Chủ vẫn không thể áp chế nổi hưng phấn. Tân Mục thở dài một hơi, chắc chắn Lâm Hiên Đạo Chủ đã nhận đả kích với kích động quá lớn, hơi bị chập mạch rồi.
- Chẳng lẽ Hư Sinh Hoa đã đả kích hắn thành như vậy?
Trong lòng Tần Mục có hơi oán trách Hư Sinh Hoa, thầm nghĩ:
- Dù gì cũng là hùng bá thể, giống ta chỗ nào? Mỗi lần ra tay đều rất có chừng mực...
Lâm Hiên Đạo Chủ hưng phấn hồi lâu, vui mừng chạy như điên, chạy một lượt toàn bộ núi, cuối cùng có lão đạo nhân mang áo đạo sĩ đến, mặc vào cho chưởng giáo chí tôn của bọn họ.
Lúc này Lâm Hiên mới tỉnh táo lại, sắc mặt hơi đỏ, ngay sau đó khôi phục như thường, lại biến thành dáng vẻ đạo chủ Đạo. Môn không gợn sóng chút nào, áy náy nói:
- Vừa rồi ta có hơi thất lễ, vẫn xin Tân giáo chủ đừng chê bai.
Tân Mục cười nói:
- Đạo nhân trên núi đều đã sắp bị ngươi dọa sợ hết rồi.
Lâm Hiên Đạo Chủ cười nói:
- Đạo Môn của ta chính là như vậy, chí tình chí nghĩa, không câu nệ tiểu tiết.
Tần Mục biết hắn đang dát vàng trên mặt mình, cũng không vạch trần, nói:
- Ta ở nơi này của ngươi học hỏi một khoảng thời gian, còn xin đạo hữu dạy ta.
Nụ cười trên mặt Lâm Hiên Đạo Chủ khó mà áp chế, cười nói:
- Nào dám không tuân theo?
Các đạo sĩ Đạo Môn vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong tiếng gào thét giống như vui mừng của đạo chủ vừa rồi, Lâm Hiên Đạo Chủ quát tháo một tiếng, răn dạy nói:
- Thân là đạo sĩ, không quan tâm hơn thua tuy là quan trọng, nhưng chí tình chí nghĩa mới là chân ngã, mới là chân nhân! Các ngươi tu hành không đến đó, mỗi người tự úp mặt vào tường ba ngày!
Đám đạo nhân nhận lệnh, ngoan ngoãn đi úp mặt vào tường.
Chỉ thấy vị chưởng giáo chí tôn này của bọn họ vẫn khó nén hưng phấn kích động, vừa đi về phía trước, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
-Ta đã làm hắn bị thương, ta đã khiến hắn chảy máu, khà khà... Ta đã đánh Mục Thiên Tôn bị thương! Khụ khụ, Tần giáo chủ, mời đi bên này!
Tân Mục đã ở lại Đạo Môn hơn mười ngày, học tập đại thuật số đạo vực của Lâm Hiên Đạo Chủ, chẳng qua mục đích quan trọng nhất của hắn vẫn là Tiên Thiên Nhất Khí của Lâm Hiên!
Tiên Thiên Nhất Khí là đại đạo của Cổ Thân Thiên Đế, cực kỳ thần diệu, mà người từng thấy thân thể của Thiên Đế, ngoại trừ mười Thiên Tôn ra thì chỉ có Đạo Tổ của Đạo Môn.
Đạo Tổ đã từng dạy Lâm Hiên, bởi vậy Tiên Thiên Nhất Khí của Lâm Hiên mới có thể lợi hại như thế, thậm chí một đòn cuối cùng đã thương tổn đến Tần Mục.
Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt Tần Mục đã triển khai Thần Tàng Lĩnh Vực, vậy thì không phải là chỉ bị đâm rách đầu ngón tay đơn giản như thế, thậm chí có thể sẽ bị Lâm Hiên đánh trọng thương!
Đạo Tổ lấy thuật số vĩ mô để xây dựng Tiên Thiên Nhất Khí, mà Lâm Hiên lại là lấy thuật số vi mô bổ sung, đây có thể nói là đạo pháp gần nhất với Tiên Thiên Nhất Khí chân chính hiện nay.
Tân Mục học rất chăm chú, không hiểu thì hỏi.
Lâm Hiên Đạo Chủ cũng nhân cơ hội này thỉnh giáo hắn rất nhiều, thế là Tân Mục truyên thụ hệ thống tu luyện Linh Thai mới mà bản thân khai ngộ ra cho hắn.
Lâm Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, bị chấn động đến nỗi một hồi lâu nói không ra lời, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, suy tư trong phút chốc, nói:
- Công pháp này và hệ thống tu luyện của ngươi, hiện nay chỉ có ngươi mới có thể tu luyện, ta không học được.
Tần Mục kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận