Mục Thần Ký

Chương 2129: Việc này khó quá

Chương 2129: Việc này khó quáChương 2129: Việc này khó quá
Tân Mục tỉnh táo lại, thần thức chấn động, trực tiếp truyên đại đạo Luân Hồi mà bản thân lĩnh ngộ được vào trong ý thức của các nàng, rồi lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu.
Nguyên Mẫu phu nhân không nhịn được, nói:
- Sao ngươi không tụng kinh? Chẳng phải ngươi truyền thụ đại đạo Luân Hồi bằng cách tụng kinh sao?
Tần Mục trợn tròn mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh nút thắt, tiếp tục nghiên cứu.
Nguyên Mẫu rất giận dữ, đột nhiên hiểu ra, lại cười nói:
- Tên bại hoại này, toàn ý nghĩ xấu xal
Đế Hậu mỉm cười nói: - Đương nhiên Mục Thiên Tôn toàn ý xấu, nói không chừng có cạm bẫy ẩn giấu trong thần thông Luân Hồi mà hẳn truyền thụ cho chúng ta, không thể không đề phòng.
Nguyên Mẫu liên tục gật đầu, nói:
- Cho nên chúng ta phải cẩn thận hơn một chút, tránh để rơi vào bây của hắn mà cũng không biết. Chi bằng như thế này, sau khi tỷ muội chúng ta ngộ ra, không cần tu luyện vội mà giao lưu với nhau một chút, xác minh xem bên trong có giấu cạm bãy hay không.
- Đúng, rất đúng.
Đế Hậu luôn miệng nói.
Các nàng lập tức tham ngộ đại đạo Luân Hồi, mặc kệ có cạm bấy hay không, bởi lẽ cả hai đầu muốn luyện thành trước đối phương, luyện chết đối phương!
Tân Mục dùng hết khả năng để suy diễn bí ẩn của nút thắt dây đỏ. Nút thắt dây đỏ phức tạp hơn đạo văn Di La Cung không biết bao nhiêu lần. Thứ mà đạo văn Di La Cung dùng chính là đạo văn, mà thứ nút thắt dây đỏ dùng lại đến từ đạo liên mà đạo văn hợp thành.
Đạo liên phức tạp hơn đạo văn rất nhiều, hơn nữa biến hóa cũng nhiều, khiến hắn suy diễn mệt mỏi gấp đôi.
- Nếu có thể sử dụng được kết ấn của chủ nhân Di La Cung thì nó sẽ còn mạnh mẽ hơn uy lực của Hồng Mông Nhất Chỉ rất nhiều!
Lúc trước, Tần Mục đã từng tham ngộ đạo văn Di La Cung, nhưng không hề tham ngộ ra những biến hóa trong đó, bởi vậy chỉ lĩnh ngộ ra Hồng Mông Nhất Chỉ. Thế nhưng uy lực của Hồng Mông Nhất Chỉ cũng mạnh mẽ hơn thân thông của Thiên Tôn rất nhiều. Uy lực của nó có thể nói là đệ nhất thân thông của người thành đạo, thậm chí còn uy hiếp đến cả người thành đạo!
Nếu có thể tham ngộ ra nút thắt dây đỏ, vậy thì chiêu ấn pháp này sẽ là một phần chiêu bài lớn khác của hắn.
- Nếu như Lăng Thiên Tôn truyền thụ những bí ẩn của đạo văn mà nàng tham ngộ được trong những năm này cho ta thì có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều. Đáng tiếc...
Hắn hơi tiếc nuối, chờ đợi Lăng Thiên Tôn suốt bốn vạn năm, nhưng còn chưa kịp giao lưu với nàng lần nào thì đã bị Hạo Thiên Tôn bắt đi trấn áp.
Dù sao nút thắt dây đỏ cũng là ấn pháp mạnh mẽ có thể trấn áp Nhị công tử Di La Cung, trong thời gian ngắn không thể suy diễn ra được, mà trận chiến giữa Đế Hậu và Nguyên Mẫu không biết khi nào mới kết thúc, trước hết hắn phải có khả năng sử dụng nút thắt dây đỏ đã.
- Việc này khó quát Không biết bao lâu sau, Tân Mục than thở một tiếng, ngửa mặt nằm trên một sợi dây đỏ, đung đưa qua lại, nhìn đại kiếp sụp đổ không ngừng cuộn trào ở phía trên với ánh mắt vô thần.
Độ khó của nút thắt dây đỏ ngoài sức tưởng tượng của hắn. Đạo liên tạo thành dây đỏ không ngừng biến hóa, mà trong mỗi một đạo liên lại có vô số đạo văn. Những đạo văn này cũng không ngừng biến hóa, mỗi thời mỗi khắc đều có biến hóa vô tận.
Mà bên trong những đạo văn này còn ẩn chứa phù văn đại đạo biến hóa vô tận, chỉ đơn giản là biến hóa của phù văn Ngũ Thái trong đó thôi cũng đủ khiến hắn dùng trí tuệ vô tận cả đời để nghiên cứu!
Những biến hóa này bắt nguồn từ nguồn gốc của đạo văn, chính là phù văn Hồng Mông. Từ một phù văn Hồng Mông đến diễn biến Ngũ Thái, cùng với biến hóa của tất cả đại đạo trong thế gian khác.
Nhưng nói thì dễ, học mới thấy khó càng thêm khó.
Biến hóa vô tận khiến hắn khó mà nắm giữ tất cả biến hóa trong đạo văn, càng khỏi phải nói đến đạo liên.
Sau một lúc lâu, Tân Mục ngồi dậy, dường như lại dấy lên lòng tin, mắt dọc giữa mi tâm mở ra, tiếp tục phấn khởi bừng bừng nghiên cứu nút thắt dây đỏ.
Không biết qua bao lâu nữa, lòng tin của hắn lại phai nhạt, vừa lau nước mắt, vừa lẩm bẩm nói:
- Có lẽ không thể học được...
Hắn khóc một tràng, bị nút thắt dây đỏ làm khó đến mức không còn muốn sống, làm ra dáng vẻ sống chết có số.
- Mưu sự tại nhân!
Hắn lại trở mình, ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời có thần: - Chủ nhân Di La Cung là người, ta cũng là người! Hắn khai sáng ra phù văn Hồng Mông, biến đổi đạo văn Di La Cung, sáng tạo ra nút thắt dây đỏ. Hắn từ không thành có mà sáng tạo ra, có thể tưởng tượng được khó khăn nhường nào. Ta học đạo pháp của hắn còn đơn giản hơn hắn khai sáng ra đạo pháp vô số lần, chẳng lẽ lại thể không học được hay sao?
Hắn phấn chấn tỉnh thần, tiếp tục nghiên cứu, thử dùng nguyên khí biến đổi đủ loại biến hóa của đạo văn, cố gắng kết thành dây đỏ.
Nhưng lòng tin của hẳn lại bị hao mòn một lần nữa.
Tần Mục tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, khuôn mặt cũng gầy đi thấy rõ, hai con ngươi trống rỗng, trong miệng lẩm bẩm tự nói chuyện một mình, không biết đang nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận