Mục Thần Ký

Chương 774: Rồng béo cày ruộng

Chương 774: Rồng béo cày ruộngChương 774: Rồng béo cày ruộng
- Triệu hoán tất cả Bán Thần của Nguyên Giới sao? Chẳng lẽ Địa Mẫu Nguyên Quân còn sống?
Trong lòng Tân Mục có chút bất an.
Nguyên Giới đã từng là Thái Cổ Nguyên Đô, trải qua thời gian rất lâu vẫn ở bên trong phong ấn, giống như là quạt giấy bị gấp lại, mà bây giờ phong ấn được giải trừ, không biết có bao nhiêu Bán Thần đột nhiên hiện ra.
Lại thêm người lãnh đạo Địa Mẫu Nguyên Quân này có lực lượng mạnh mẽ, sẽ mang đến cho Đại Khư và Duyên Khang tình thế hỗn loạn thế nào?
Đế Thích Thiên Vương Phật hoàn toàn không biết gì về điều này, thời kỳ Khai Hoàng, Địa Mẫu Nguyên Quân đã mai danh ẩn tích từ lâu, trong Đại Khư của Thượng Hoàng cũng tìm không được bất kỳ di tích gì có liên quan tới Địa Mẫu Nguyên Quân, thậm chí ngay cả ghi chép, lời đồn đại cũng không có lưu truyền tới nay.
Đến Duyên Khang, hiểu biết của vị Cổ Thần này hoàn toàn trống rỗng.
Tần Mục cũng chỉ nghe được từ chỗ của mấy người Thiên Công, Thổ Bá một ít tin đồn về Địa Mẫu Nguyên Quân, vị Cổ Thần này có tính cách thế nào, thái độ đối với Nhân tộc thế nào, những phương diện này hắn đều không thể nào biết được.
Tuy rằng Thiên Công nói cho hắn biết, thời đại Thượng Hoàng có liên quan đến Địa Mẫu Nguyên Quân, chính là Thượng Hoàng chia ra làm hai phía nam bắc, phân ra làm nam Thượng Hoàng và bắc Thượng Hoàng, Địa Mẫu Nguyên Quân đến chính là người đến chống đỡ cho Thượng Hoàng Thiên Đình sao?
Vậy Thượng Hoàng Thiên Đình đối lập lại do người phương nào chống đỡ vậy?
Thời đại Thượng Hoàng kéo dài ba mười vạn năm, vì sao thời đại này có thể tồn tại trong thời gian dài như vậy?
- Đối với Địa Mẫu Nguyên Quân, ngươi biết những gì?
Tân Mục về phía trong hố lớn này vị Thủy Kỳ Lân Bán Thần vẻ mặt ôn hoà nói.
Thủy Kỳ Lân này hoảng hốt vội nói:
- Chưa từng thấy qua Địa Mẫu Nguyên Quân, chỉ là cảm ứng được lời triệu hoán của nàng.
Tần Mục khẽ nhíu mày, tiếp tục nói:
- Như vậy ngươi có biết về thời đại Thượng Hoàng sao? Ngươi biết bao nhiêu vè thời đại Thượng Hoàng này?
Thủy Kỳ Lân này bị ép tới không thể động đậy, nói:
- Thời điểm ta ra đời lại đang đánh giặc, chỉ nghe nói Thiên Đình ngoại vực công kích xuống, muốn giết Địa Mẫu Nguyên Quân, ta không hiểu rõ về nó. Địa vị của ta không cao...
Tần Mục cố gắng lộ ra dáng vẻ tươi cười hiền lành, nói:
- Ngươi nguyện ý đi theo Lam Ngự Điền hiền đệ của ta sao?
Thủy Kỳ Lân này cẩn thận từng li từng tí thử dò xét nói:
- Nếu ta không đáp ứng đi theo hắn, sẽ có kết quả gì?
- Vào bữa cơm tối, ngươi sẽ bị đặt lên trên bàn.
Thủy Kỳ Lân này quả quyết nói:
- Nguyện cống hiên sức lực của khuyển mãt
Tân Mục về phía Ngự Thiên Tôn nói:
- Hiên đệ, Thủy Kỳ Lân này lại giúp ngươi đỡ phải đi bộ. Ta cũng có một con Long Kỳ Lân, loại Bán Thân này ăn nhiều, hơn nữa còn tham ăn, ngươi cần phải học luyện vài loại linh đan. Chờ ngươi học được phù văn cơ sở của phật môn, ta dạy cho ngươi chế luyện linh đan thế nào.
Ngự Thiên Tôn chảy nước bọt, do dự nói:
- Còn cần phải nuôi bọn họ sao? Trực tiếp ăn bọn họ không phải đơn giản hơn sao?
Tần Mục có chút đau đầu, để cho Thủy Kỳ Lân thề với Tân Phượng Thanh, định ra ước hẹn nhỏ với Thổ Bá, nói:
- Ngươi không nên nghĩ tới chuyện phản bội hắn, nếu như ngươi phản bội hắn, ca ca ta lại sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi, ăn ngươi.
Trong đại lục chữ Tân, hài nhi đầu to đang đánh nhau với Thổ Bá lập tức cảm giác được có khế ước gì đó quấn ở trên người mình, trong lòng buồn bực.
Thổ Bá bò lên, dung nham tạo dựng lại thân thể, nói:
- Đây cũng là ước hẹn linh hồn. Ngươi tính là đệ đệ của ta, người khác cũng có thể thề với ngươi, nếu người khác làm trái với hứa hẹn, khế ước lại sẽ khởi động, ngươi lại có thể trực tiếp đi cắn nuốt nguyên thần của người kia!
Hài nhi đầu to mừng rỡ, khiêm tốn thỉnh giáo nói:
- Cho nên ngươi mới ăn tới mức cường tráng như vậy sao?
Tần Mục tản đi nguyên từ Ngũ Chỉ Sơn, Thủy Kỳ Lân này từ trong hố lớn bò ra ngoài, liếc nhìn về phía Lam Ngự Điền thoạt nhìn có hơi ngốc, thầm nghĩ:
- Ước hẹn Thổ Bá, ta đã nghe nói qua, nhưng ước hẹn với tiểu Thổ Bá này là trò đùa gì vậy? Hơn phân nửa là đang lừa dối †a. Đợi nhân lúc bọn họ không chú ý, một ngụm nuốt trọn thiếu niên này sau đó nhanh chân lại bỏ chạy, có thể đoán được bọn họ cũng không đuổi kịp ta...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên trước mắt là một mảnh tối tăm.
Một cái đầu cực lớn xuất hiện ở trong bóng tối, cái đầu kia có ba con mắt, mở miệng to như chậu máu, trong miệng đầy răng nhọn, bản thân hắn có vẻ vô cùng nhỏ, đang run rẩy ở trước cái đầu này!
Lúc này, chỉ nghe trong bóng tối truyền tới một giọng nói nặng nề:
- Vẫn không thể ăn, hắn chỉ là mới suy nghĩ một chút, vẫn chưa làm ra hành động. Hắn làm ra hành động phản loạn, ngươi mới có thể ăn hắn.
Cái đầu lớn kia thâm nói:
- Suy nghĩ một chút cũng không thể ăn sao? Ta cảm thấy suy nghĩ một chút có thể ăn...
- Thổ Bá phải có quy định của Thổ Bá.
Giọng nói nặng nề ở trong bóng tối vừa dày vừa nặng hướng dẫn từng bước nói:
- Nếu như ngươi không để ý tới quy định, trực tiếp ăn hắn, lần sau người khác thề còn ai muốn tìm tới ngươi nữa? Ngươi nhìn ta đi, người khác thề bao giờ cũng tìm tới ta, thề với ta, sau đó người vi phạm lời thề với ta càng nhiều hơn, bọn họ đều biến thành khẩu phần lương thực của ta. Ta xử sự theo công đạo, người tìm ta lại càng lúc càng nhiều, nếu ta ăn lung tung, người khác cũng sẽ không chủ động đưa tới cửa.
Cái đầu lớn ba con mắt kia chớp chớp mắt, vui vẻ nói:
- Hóa ra là đạo lý này! Ta hiểu được, làm việc công đạo, người khác lại sẽ chủ động đưa tới cửa cho chúng ta ăn! Được, được, biện pháp này tốt... Ta liếm một cái, không ăn có được không?
- Không được. Hắn sắp bị ngươi hù chết ta rồi.
- Lại liếm một cái!
- Không được! Ngươi suy nghĩ tới lợi ích sau này đi!...
Bóng tối trước mắt Thủy Kỳ Lân tản đi, khiếp sợ đến mức toàn thân đây mồ hôi, thành thật làm vật cưỡi cho Ngự Thiên Tôn, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Ước hẹn với tiểu Thổ Bá này còn nguy hiểm đáng sợ hơn ước hẹn với Thổ Bá nữa! Ước hẹn với Thổ Bá tốt xấu gì hắn còn nói đạo lý, ước hẹn với tiểu Thổ Bá này lại nhìn vào tâm trạng tâm trạng của tiểu Thổ Bá. Tâm tình tốt sẽ ăn, tâm tình không tốt cũng sẽ ăn...
Tân Mục nhìn về phía trước, thâm nghĩ:
- Dựa theo phương hướng của những Bán Thần này đi tới, hình như là đang tới gần Đấu Ngưu giới.
Bọn họ tiếp tục chạy đi, có Thủy Kỳ Lân, tốc độ của mọi người lại tăng cao lên rất lớn, Đế Thích Thiên Vương Phật tiếp tục dạy Ngự Thiên Tôn về kiến thức của phù văn phật môn, Thủy Kỳ Lân vừa nghe, trong lòng vừa kinh ngạc:
- Thiếu niên hói đầu này có kiến thức rất uyên bác, nói phật pháp đạo lý rõ ràng, dễ hiểu, nhưng đạo lý cao thâm, chỉ sợ là một đại cao thủ! Ta lúc trước vẫn dự định ăn bọn họ, xem ra là không dễ dàng gì!
Thủy Kỳ Lân có tốc độ cực nhanh, không thể kém hơn so với Long Kỳ Lân, nhưng mặc dù có Thủy Kỳ Lân chở bọn họ đi, cũng tốn thời gian hơn một tháng, lúc này mới đến được sơn thôn nhỏ gần Vũ Đấu Thiên Sư.
Dọc đường đi, Tân Mục lại gặp được mấy Bán Thần chạy đi, còn có vài Bán Thần ra tay về phía bọn họ.
Những kẻ bình thường, Tân Mục lại có thể tự mình chống đỡ, nhưng gặp những Bán Thần có thực lực cao, có vài Bán Thần thành niên thực lực cường đại hơn so với Chân Thần, bọn họ thậm chí gặp phải Bán Thần cảnh giới Lăng Tiêu còn mạnh hơn!
Khí tức của hắn ép tới bầu trời vặn vẹo, đáng sợ vô cùng!
Những vị Bán Thần này nhìn thấy được Ngự Thiên Tôn không ngờ ngồi ở trên lưng của Thủy Kỳ Lân, lại muốn nổi giận, nhưng Đế Thích Thiên Vương Phật hoàn toàn phóng ra khí thế, lúc này mới khiến cho vị thành niên Bán Thần này sợ tới mức bỏ chạy mất.
Lúc này, Thủy Kỳ Lân mới biết được "người thiếu niên hói đầu" bên cạnh là đáng sợ tới mức nào, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Trên đường, đám người Tân Mục vẫn nhìn thấy được một ít thôn trang nhỏ bị phá hủy, đó là thôn xóm bị Bán Thân phá hủy Đại Khư, thôn dân đã bị Bán Thần ăn mất, hài cốt không còn.
Tân Mục nhíu mày, hít vào một hơi thật dài.
Chỉ có điều bọn họ lại gặp phải mấy sơn thôn nhỏ lại không bị Bán Thần phá hủy.
Tân Mục hỏi thăm một chút, có thôn dân nói:
- Tượng đá trong thôn đột nhiên sống lại, giết chết yêu ma quỷ quái tới quấy rối. Sau khi giết chết những yêu ma quỷ quái này, bọn họ lại biến thành tượng đá.
- Nói như vậy, là Diêm vương ở Phong Đô kịp phản ứng, để cho các thần Phong Đô trở lại trong thân thể của từng người, bảo vệ con dân của Đại Khư.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, có các thân của Phong Đô che chở, con dân của Đại Khư chắc hẳn có thể tự bảo vệ mình.
Các thần của Phong Đô là do Khai Hoàng đã lưu lại, thời điểm thời đại Khai Hoàng bị huỷ diệt, các thân của Khai Hoàng Thiên Đình đều hóa thành tượng đá ở trong Đại Khư, nguyên thần của từng người lại vào Phong Đô, chờ đợi Đông Sơn tái khởi.
Tượng đá của bọn họ cũng trở thành hi vọng duy nhất để con dân của Đại Khư chống lại bóng tối tập kích.
Lần này, tượng đá sống lại, có thể bảo vệ được phần lớn thôn trang, trừ khi gặp phải Bán Thần thành niên.
Thực lực của Bán Thần Thành niên quá kinh khủng.
Nhìn về ruộng lúa phía trước, Tân Mục trấn tĩnh lại, nhìn thấy được mấy mẫu ruộng lúa này, chắc hẳn thôn trang của Vũ Đấu Thiên Sư lại không xa. Ruộng lúa vẫn vài mẫu ruộng lúa này, bên ruộng có cây liễu lớn, dưới cây liễu là một con Long Kỳ Lân dựa vào gốc cây ngồi, hai chân chân sau giang rộng ra, cái mông, hai cẳng tay đang cầm một ống thuốc lào, hai mắt vô thần nhìn vào ruộng lúa, sau đó cúi đầu phun khói, phun ra từng vòng tròn lớn.
Tân Mục từ phía xa nhìn xung quanh, trong lòng hoài nghi:
- Đây là Long Phi của ta sao? Không giống lắm...
Dưới bóng cây, con Long Kỳ Lân giơ móng vuốt lên, gãi vảy rồng trên bụng, vang lên những tiếng xoạt xoạt, bên cạnh vẫn đặt một bình trà to.
Long Kỳ Lân này buông ống điếu, nghiêng người rót cho mình một chén nước trà đặc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Long Kỳ Lân này gầy gò, toàn thân cơ bắp rất có lực, chỉ là tinh thân có phần sa sút.
Đế Thích Thiên Vương Phật cười nói:
- Nếu dưới tàng cây không phải là một con Long Kỳ Lân mà là một con trâu, hiện tại ta lập tức quay đầu rời đi! Thần thái của con Long Kỳ Lân này cùng con trâu kia giống nhau như đúc! Nếu như là con trâu kia, vậy tên làm ruộng hẳn đã ở gần. Tên cày ruộng này đầu đầy cơ bắp, rất bát mãn với phật môn ra.
Long Kỳ Lân nghe được tiếng nói, quay cái đầu lớn nhìn về phía bên này, cặp mắt vô thần không có điểm tập trung, sau một lúc lâu hắn mới nhìn rõ Tân Mục đi tới, không khỏi đột nhiên ngây người.
Nước mắt tràn ra khỏi mi, trong miệng Long Kỳ Lân phát ra âm thanh ôi ôi, lau nước mắt nhìn Tân Mục đi tới gần.
- Giáo chủ...
Giọng nói của hắn run rẩy, đột nhiên khóc ra thành tiếng:
- Ta thật là đói...
Thủy Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn Long Kỳ Lân, lộ ra vẻ khinh bỉ:
- Người này xem như là cùng tộc với ta, coi như là tuổi trẻ tài cao, nhưng tại sao lại không có khí phách như vậy! Đói sợ cái gì? Ăn thịt người là được!
Tân Mục cuống cuồng lấy ra linh đan, Long Kỳ Lân nhanh chóng đặt chậu to ở trước mặt hắn, Tân Mục đổ tràn đầy một chậu.
Long Kỳ Lân mừng rỡ, nhìn đống linh đan được chất đầy một chậu, nước miếng rồng chảy ròng ròng, sau một lúc lâu mới rưng rưng ăn một viên, linh đan khác đều bị hắn thu vào.
- Ăn đi, ăn đi.
Tân Mục cười nói:
- Lần sau ta sẽ không ném ngươi sang một bên lâu như vậy.
- Ngươi thề đi!
- Ta thề. Ăn đi, ăn đi.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe một âm thanh nặng nề truyền đến, lạnh lùng nói:
- Ngươi bắt cóc trâu của ta, hiện tại lại muốn bắt cóc ngựa của ta. Mặc dù ngươi họ Tần, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy!
Tần Mục theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều nông phu nông phụ đỡ một lão nông đi tới bên ruộng, sắc mặt lão nông này tức giận, quát:
- Họ Tân kia, trâu của ta đâu?
Đế Thích Thiên Vương Phật thấy vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng xoay người rời đi, lão nông này nhìn thấy được hẳn, hơi ngẩn người ra, đột nhiên tiếng quát lớn giống như sấm sét truyền đến:
- Hoa hòa thượng, Lý Du Nhiên! Thứ bại hoại nhà ngươi! Trong đại chiến ngươi chạy đi làm Đế Thích Thiên Vương Phật! Ngươi ăn của lão tử ba quyên!
Ầm...
Dao động kịch liệt truyền đến, dao động đầu tiên là từ ngoài trăm dặm truyền đến nơi đây, những nông phu nông phụ kia cuống quít đi tới bên cạnh Tần Mục, đối đầu với sóng công kích khủng khiếp này, để tránh tổn thương đến Tần Mục.
Nhưng sóng công kích thứ hai cũng đã đến từ ngoài ngàn dặm, không gian vặn vẹo, kéo dãy núi duỗi ra, quấn lại thành bánh quai chèo.
Không gian vặn vẹo chưa phục hồi, sóng công kích thứ ba cũng đã truyền đến, tiếp theo không gian bình tĩnh trở lại, chậm rãi thư giãn, dãy núi cũng tự khôi phục lại giống như lúc ban đầu.
- Được rồi được rồi, bình an. Rất nhiều nông phu đều cười nói:
- Tần tiểu hữu, ngươi dẫn trâu của Thiên Sư đi, Thiên Sư vẫn luôn hờn dỗi, nói ngươi cùng đốn củi đê tiện vô sỉ hạ lưu như nhau, lừa gạt đi Ngưu Tam Đa sư huynh. Đợi ngươi giải thích với hắn, loại bỏ hiểu nhầm là được.
Tim Tần Mục co giật, thử dò xét nói:
- Có thể loại bỏ được hiểu nhầm sao?
Mọi người dẫn bọn họ đi về phía sơn thôn nhỏ, rối rít nói:
- Thiên Sư rất dễ nói chuyện, ngươi yên tâm, nhận sai hắn sẽ lại hết giận.
Đến trước sơn thôn, đột nhiên nghe một tiếng nổ, lão nông rơi xuống đất, dáng người ngắn nhỏ nhưng lại nắm theo Đế Thích Thiên Vương Phật mặt mũi bầm dập, vung tay ném Đế Thích Thiên Vương Phật vào trong rãnh nước thối, quát:
- Ai dám vớt hắn lên, ta lại đánh chết người đó! Người này, ăn cây táo, rào cây sung, chỉ biết qua lại với nữ tử của kẻ địch!
Tân Mục thò đầu nhìn về phía trong rãnh nước thối, chỉ thấy Đế Thích Thiên Vương Phật nằm ở trong rãnh nước, hai mắt vô thần.
- Ngươi nói ta đều không biết người quen cũ của ngươi...
Hắn lẩm bẩm nói:
- Ngươi đúng là không oan...
Tần Mục giả vờ không nghe được, vội vàng nhìn lão nông khom người nói:
- Tam Đa sư ca hiện tại đang Phong Đô, giúp Diêm Vương mở Phong Đô định ra số mệnh của Phong Đôi! Tiểu chất tuy rằng có ý định dẫn Tam Đa sư ca đi, nhưng Tam Đa sư ca lại bởi vì đi theo sư bá, cho nên trượng nghĩa, toàn thân can đảm, cố ý phải ở lại Phong Đô hỗ trợ, có thể nói là nghĩa bạc vân thiên giống như sư bá vậy! Bởi vì chuyện này, tiểu chất thấy lương tâm bất an, tới nhận tội với sư bát
Lão nông này nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên trên mặt nở nụ cười, liên tục vỗ vào hai khuỷu tay của hẳn, cười ha ha nói:
- Có tội gì chứ? Hiền chất, mời vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận