Mục Thần Ký

Chương 1383: Bán cho ngươi một phần mặt mũi

Chương 1383: Bán cho ngươi một phần mặt mũiChương 1383: Bán cho ngươi một phần mặt mũi
Vừa nãy hắn còn mang dáng vẻ như một lão nông, nhưng hiện tại lại như trẻ ra mấy chục tuổi, từ ông lão biến thành một người thanh niên trẻ trung vạm vỡ, mình đầy gân guốc, khí huyết cuồn cuộn, tái hiện lại dáng vẻ năm đó dốc sức phấn đấu cùng Khai Hoàng, dùng mạng đổi mạng không hề sợ hãi!
Sở dĩ hắn biến thành dáng vẻ lão nông là do trái tim đã già cỗi. Kể từ khi Khai Hoàng bỏ rơi chúng sinh Nguyên Giới, lựa chọn không chiến đấu, trốn tránh không lo chuyện gì nữa, Trạc Trà lập tức già đỉi, trở thành một lão nông chỉ biết trông cây đánh Văn Thiên Các.
Nhưng bây giờ, khi đối mặt với bàn tay lớn của Thái Đế, hắn đã nhen nhóm lại khí huyết của trước kia! Ngư Tam Đa cất bước, tiếng gào rống vang dội như sấm sét, bước vài bước lao tới mép thuyên Bỉ Ngạn, nhún người nhảy vọt tới trước, lao thẳng về phía bàn tay của Thái Đế.
Đế Dịch Nguyệt bay về phía trước bị đánh trở về, năm ngón tay của Trạc Trà tách ra, nhẹ nhàng đỡ sau lưng nàng ấy, hóa giải sức mạnh của Thái Đế, trầm giọng nói:
- Cảnh giới Lăng Tiêu cùng với cảnh giới Đế Tọa thì lên, ngư phu với tiều phu, các người trở về đi!
Thiên Sư ngư phu Hàn Đường cất cần câu đi, kéo lấy Thánh Nhân tiêu phu, khuôn mặt Thánh Nhân tiều phu đỏ bừng, nhấc cây rìu lớn nói:
- Ta có thể đánh một trận...
Đám người Đế Thích Thiên, Thanh Hoàng và Điền Thục lại xông về phía trước, tất cả đều nhất chí đồng lòng, đứng chắn trước bàn tay lớn kia. Đủ các loại sát chiêu không ngừng phóng ra, nhưng vẫn bị ép cho phải lùi vê phía sau.
Đúng lúc này, trong hư không có một cái đầu khổng lồ từ từ nhấc lên, cắm vào. trong hư không, lộ ra khuôn mặt khổng lồ của Thái Đế, còn lớn hơn so với bàn tay kia.
Đôi mắt của hắn ta từ từ mở ra, hai mắt sáng ngời như hai vầng mặt trời thiêu đốt trong hốc mắt.
Chính giữa mi tâm của hắn tách ra, lộ ra một cái động sâu, nơi này vốn là Nguyên Thạch Thái Sơ, thế nhưng Nguyên Thạch đã bị Cung Vân Thần Vương đánh vỡ.
Thánh Nhân tiều phu đứng trên thuyền vội vàng nhìn xuống, chỉ thấy ở trong đại lục hình hoa sen, cơ thể của Thái Đế bị trói buộc vẫn đang cố gắng thoát ra. Giữa đôi chân cực kì to lớn của hẳn, từng cái rễ một cắm sâu vào đại lục hình hoa sen, nối liền với Thái Hư, khiến hắn ta trong chốc lát khó có thể thoát ra.
Một tay còn lại của Thái Đế nhấc lên, thăm dò vào hư không.
Trong lòng mọi người không khỏi tuyệt vọng, đúng lúc này Tân Mục nhún người nhảy lên, Thánh Nhân tiều phu vội vàng đưa tay ra bắt lấy, nhưng vẫn chậm một bước.
Đám người Đế Dịch Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không biết cao hơn bọn họ bao nhiêu, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé bay qua bọn họ, trên tay cầm một cây trâm bằng gỗ đào, cây trâm lóe sáng, ngón tay vẽ tranh, tấn công về phía Thái Đế.
- Mục đệ đệt!
Đế Dịch Nguyệt vội vàng kinh ngạc, vội vàng đuổi theo Tân Mục, đột nhiên Thái Đế vung tay lên, quát:
- Dừng tay!
Tân Mục dừng lại, trong tay vẫn cầm trâm gỗ, Đế Dịch Nguyệt cũng đuổi kịp hẳn, chặn ở trước mặt hắn.
Ánh mắt Thái Đế rơi vào cây trâm trong tay Tần Mục, giọng nói hơi khàn khàn:
- Ngươi học được rồi?
Tân Mục gật đầu cười nói:
- Học được rồi.
- Vậy thì, bán cho ngươi một phần mặt mũi.
Khuôn mặt to lớn của Thái Đế lộ ra ý cười, cười ha ha nói:
- Chúng ta không phải là kẻ địch sống chết với nhau, không cần nhất thiết phải ngươi chết ta sống. Ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng đến trêu chọc ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Mục Thiên Tôn, ngươi thấy thế nào?
Tân Mục cười nói:
- Ta cũng có ý này. Thái Đế bệ hạ thoát khỏi trói buộc, đây là chuyện vui lớn. Mười Thiên Tôn biết chuyện nhất định sẽ rất vui mừng phấn khởi đến phát khóc. Nếu đã như vậy, tại sao Thái Đế lại không rời khỏi Thái Hư, đi bên ngoài thăm thú thế giới muôn màu?
Mấy người Trạc Trà, Đế Thích Thiên và Thanh Hoàng vội lao đến lần lượt đi đến bên người Tần Mục, bảo vệ hắn ở trung †âm.
Mặt Thái Đế sa sầm, cười lạnh nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi đang đe dọa ta? Tộc Tạo Vật Chủ phải bị tiêu diệt. Ta có thể không làm gì ngươi, nhưng Tạo Vật Chủ ở Thái Hư phải chết! Ta đã nhường một bước, ngươi đừng có lại muốn tiến thêm một thước! Ngươi có biết, ta đã phá bỏ ranh giới thân thức nghịch hành vô thượng, ta không hề sợ ngươi!
Tân Mục cười nói:
- Đương nhiên ngươi không sợ ta, nhưng ta cũng không sợ ngươi. Ta không có bản lĩnh đối phó với những Thiên Tôn khác, nhưng đối phó với ngươi, ta có thể kéo ngươi cùng vào thần thông Bất Dịch, để ta và ngươi cùng sống cùng chết, một vòng tuần hoàn vô tận. Tường Thiên Tôn, chỉ cần ngươi không đụng vào Thái Hư, ta sẽ để ngươi rời đi. Nếu ngươi động vào thì chúng ta sẽ tuân theo lời thê khi kết bái, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm!
Sắc mặt Thái Đế ngày càng âm trầm:
- Ngươi không có thực lực của Lăng Thiên Tôn, không thể kéo ta cùng chết chung được... Ngươi chẳng qua...
Hắn ta đột nhiên ngừng lại, Tân Mục khởi động cây trâm gỗ đào của Lăng Thiên Tôn, khiến hẳn ta cảm thấy một loại cảm giác khủng bố xuyên thẳng vào tim.
- Được rồi, ta với ngươi là huynh đệ kết nghĩa, ta là huynh trưởng, vậy ta lui một bước rời khỏi Thái Hư.
Cơ thể của Thái Đế chìm dần xuống, biến mất khỏi Thái Hư.
Mấy người Đế Dịch Nguyệt, Trạc Trà, Thanh Hoàng và Diêm Vương nhìn nhau, thấy Thái Đế thật sự rời đi, nhưng hắn ta vẫn chưa hoàn toàn phá bỏ lục hình hoa sen mà trực tiếp rút đại lục này ra khỏi đất Thái Hư, chân đạp lên đại lục hình hoa sen gào thét bay đi, không bao lâu đã biến mất.
Tân Mục lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói:
- Cũng may mặt mũi ta lớn, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. Nói như vậy, Tường Thiên Phi lúc này đang ở trong trận doanh trên Thiên Đình. Tên lằng lơ Thái Đế này... Mấy người nhìn ta làm gì? Đám nghịch tặc gây rối này, muốn làm phản sao? Đừng để ta đân đại quân Thiên Đình tiêu diệt đám phần tử xấu các ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận