Mục Thần Ký

Chương 2421: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (2 -2)

Chương 2421: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (2 -2)Chương 2421: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (2 -2)
- Đám giòi bọ các ngươi! Dám to gan mạo phạm thần uy!
Thiên Vương Dực La giận tím mặt, cười ha hả:
- Nam Thiên có nhiều chư thiên như vậy, dù giết hết các ngươi, cũng còn rất nhiều nô lệ!
Khí thế của hắn bạo phát, đánh bay hết Nhân tộc Nam Thiên chặn đường. Đột nhiên, những Nhân tộc bị khí thế của hắn đánh bay này được một luồng sức mạnh nhu hòa nâng lên giữa không trung.
Thiên Vương Dực La hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Bạch Ngọc Quỳnh đi tới, lạnh lùng nói:
- Bạch Thiên Sư, ngươi cũng giống như Mạnh Vân Quy, vì đám giòi bọ này mà tạo phản làm loạn hay sao?
Phía sau hắn, ánh lửa Nam Thiên Môn Tổ Đình hừng hực, tràn ngập đạo uy vô cùng vô tận!
Đôi mắt của Bạch Ngọc Quỳnh nhìn thẳng mắt Thiên Vương Dực La, nhẹ giọng nói:
- Thiên Vương thân thông cái thế, hàng phục phản tặc Mạnh Vân Quy, giết Mạnh Vân Quy chỉ làm bẩn tay Thiên Vương, nên để ta làm đi. Mạnh tặc tỉnh thông thuật số, khó đảm bảo không có giấu thủ đoạn gì.
Thiên Vương Dực La nhíu mày, cười nói:
- Bạch Thiên Sư muốn đích thân hành quyết Mạnh tặc? Nghe nói các ngươi cùng Đạo Môn, xem như là sư huynh sư muội, ngươi có thể xuống tay được sao?
Bạch Ngọc Quỳnh tiến lên, đi tới trước người Mạnh Vân Quy, rút một thanh kiếm ra, chỉ trước ngực của Mạnh Vân Quy.
Thiên Vương Dực La thấy nàng quay lưng về phía mình, sinh lòng cảnh giác, yên lặng lùi về sau, miễn cho nàng đột nhiên đánh lén một kiếm.
Tính cách hắn cẩn thận, không yên tâm về Bạch Ngọc Quỳnh.
Ánh mắt của Bạch Ngọc Quỳnh dừng lại trên mặt Mạnh Vân Quy, không ngờ lúc này Mạnh Vân Quy lại đang cười, hơn nữa còn ngửa đầu cười nhìn nàng.
- Sư huynh, vì sao ngươi phải phản bội lại Thiên Đình vào lúc này?
Đốt ngón tay phải cầm kiếm của Bạch Ngọc Quỳnh bởi vì quá dùng sức mà trắng bệch. Nàng hạ thấp giọng, cắn răng rồi:
- Đây không phải ngươi! Ngươi không cứu được Nam Thiên!
- Cứu được rồi, bọn họ đã đứng lên rồi.
Mạnh Vân Quy liên tục ho ra máu, giơ tay nắm lấy kiếm của nàng, dừng sức từng chút một đâm về phía tim mình, thở hồng hộc nói:
- Bọn họ còn có hy vọng, sư muội, giết †a, ngươi có thể có được tín nhiệm của Dực La, ngươi có thể bảo vệ những tộc nhân đã thức tỉnh này, ngươi có cơ hội giết Dực La...
- Không cót!
Bạch Ngọc Quỳnh cố gắng hạ giọng nói, rút kiếm ra phía ngoài, không để cho kiếm trong tay đâm vào tim của hắn. Nàng bật khóc nức nở nói:
- Ta không chống lại được Nam Thiên Môn, sư huynh à! Ta không chống lại được Nhị Vệ Thần Võ! Ta không chống lại được Thiên Vương Dực Latl
- Ngươi có thể.
Ngón tay của Mạnh Vân Quy đứt mất một ngón, vẫn đang dùng hết sức mạnh cuối cùng cầm lấy kiếm của nàng đâm vào trái tim của mình, nhấch miệng cười nói:
- Ngươi hỏi ta tại sao lại phản bội Thiên Đình, ta cho ngươi biết, có người nói với ta, hắn có một giấc mơ. Trong giấc mơ của hắn, Nhân tộc đứng lên, sau khi đứng dậy thì không quỳ xuống nữa. Hắn nói bên trong giấc mộng của hắn, Nhân tộc không hề làm nô lệ, làm khẩu phần lương thực của Thần Ma; bên trong giấc mộng của hắn, Nhân tộc nắm giữ vận mệnh của mình. Giấc mơ này...
Máu trong miệng Mạnh Vân Quy ứa ra. Hắn ngậm máu lại trong miệng lại, giọng nói không rõ:
- Ta cũng từng có. Lúc ta trở thành thần của Nhân tộc, lúc phi thăng tiến vào. Thiên Đình, ta cũng từng mang trong mình một ước mơ như vậy. Sau đó, ta cảm thấy ý nghĩ này rất ngây thơ, vì vậy đã quên mất. Mãi đến tận khi ta đến Nam Thiên, nhìn thấy tất cả, ước mơ này hệt như tâm ma sống dậy trong đạo tâm của ta vậy.
Nước mắt của Mạnh Vân Quy rơi xuống từng giọt. Hắn ngước nhìn Bạch Ngọc Quỳnh, ánh mắt lộ vẻ khẩu cầu:
- Bạch sư muội, cho đến tận vừa nấy, †a mới tỉnh ngộ ra, đó không phải là tâm ma bên trong đạo tâm. Trước đây, ta vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào mới có thể tu thành lĩnh vực thuật số, thế nhưng mãi không thể tu thành, đợi đến khi ước mơ này sống lại, tự nhiên vậy mà lại thành. Sợ hãi lúc trước của ta mới là tâm ma...
Yết hầu của hắn chuyển động, liên tục thổ huyết, nuốt câu nói tiếp theo vào trong bụng.
Phía xa, Thiên Vương Dực La cười lạnh nói:
- Bạch Thiên Sư, ngươi còn đang chờ cái gì? Mạnh Vân Quy dùng hết khí lực cuối cùng cầm lấy kiếm của Bạch Ngọc Quỳnh đâm vào trái tim của bản thân.
Bàn tay của Bạch Ngọc Quỳnh run rẩy, lần này không hề ngăn cản hắn.
Mạnh Vân Quy thản nhiên ngồi dưới đất, giơ lên một ngón tay, chỉ vào đám người Nam Thiên kia.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Không học mà làm được, thuộc về lương năng. Không suy nghĩ mà biết được, thuộc về lương tri... Còn bồng trên tay, có đứa bé nào mà không biết yêu thương phụ mẫu... Đến khi lớn lên, không đứa nào không biết kính huynh... Kính trọng phụ mẫu, là nhân. Kính trọng trưởng bối, là nghĩa. Hai thứ tình trong đó, thiên hạ này không ai không có...
Đầu của hắn lệch đi, ngã lên mặt đất. Bạch Ngọc Quỳnh rút kiếm ra khỏi ngực hẳn, quay đầu lại, nhìn đám người Nam Thiên kia.
Vào lúc chết, Mạnh Vân Quy dạy cho nàng đạo lý cuối cùng. Đó chính là...
Trong lòng mỗi người đều có lương tri, đám người Nam Thiên này cũng không phải là đã hết thuốc chữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận