Mục Thần Ký

Chương 1746: Chỉ mong người tốt gặp may

Chương 1746: Chỉ mong người tốt gặp mayChương 1746: Chỉ mong người tốt gặp may
Bọn họ hệt như đối mặt với đám hổ sói, sợ hãi và nhát gan. Bọn họ bắt đầu lùi về sau, cho dù là giám quân phía sau cầm kiếm chém liên tục hơn mười người, song cũng không thể ngăn cản tình hình chạy tán loạn này.
Nhìn thấy bọn họ chạy tán loạn, sĩ khí của quân đội Diên Khang càng tăng cao hơn, bám đuôi đuổi giết, chiến trường trở nên đẫm máu mà thê lương.
Mặt trời chiều lặn ở đằng tây, núi xanh như biển, chiều tà như máu.
Chiến trường này là một góc của chiến trường Nam Cương rộng lớn, cũng không phải là trận chiến hùng vĩ thảm thiết nhất, chấn động lòng người nhất trong các chiến dịch ở Nam Cương. Thế nhưng so sánh chiến sự phát sinh ở Nam Cương, trận chiến ở nơi đây lại càng chấn động lòng người, càng thảm thiết xúc động hơn .
Đợi đến khi tình hình chiến đấu không còn gay gắt nữa thì đã là vào buổi tối, chủ tướng của các nhánh quân đường bộ bắt đầu kiểm kê số người, tướng quân Bá Sơn dò hỏi:
- Người đã chém vỡ Thần Binh Nam Đế ở đâu?
Các tướng sĩ tìm đến vị trí đội ngũ của Tần Mục. Lúc này đây, đội ngũ mười người Diên Khang, mười người chỉ còn lại ba người, nhưng trong đó cũng không hề có Tần Mục.
Có sĩ tử trẻ tuổi lắc đầu, trong cuộc truy kích, bọn họ đã lạc mất tung tích của Tân Mục.
Các tướng sĩ im lặng, quay về báo cáo với Bá Sơn, Bá Sơn cũng im lặng.
Tướng quân trăm trận, chết trên chiến trường là chuyện bình thường.
Đêm khuya, từng đốm lửa ma trơi lập lòe trên chiến trường, cũng có Thân Thông Giả thắp đuốc, tìm kiếm thi thể của chiến hữu trên chiến trường. Ba sĩ tử Diên Khang trẻ tuổi cũng tìm kiếm xung quanh, mong đợi có thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Bây giờ bọn họ mới biết vì sao vị lão binh mặt sẹo kia lại để bọn họ ghi nhớ khuôn mặt của chiến hữu, nhớ kĩ là để đưa bọn họ về nhà sau khi chiến sự kết thúc, không để hài cốt của bọn họ bị nhiễm lạnh trong gió sương, không để bọn họ chôn cất ở nơi đất khách quê người, để bọn họ mang theo vinh quang mà chiến sĩ nên có trở về quê nhà, an táng trong phần mộ của tổ tiên.
Máu như sương tụ lại trên mặt ngoài của từng thi thể.
Ma trơi lập lòe, đó là sứ giả U Đô đang dẫn du hồn trên chiến trường, từng lão nhân không rõ mặt mũi ngồi trên thuyền giấy xuất hiện ở mọi ngóc ngách trên chiến trường, bất kể là địch hay ta, để hồn phách của người chết trận chèo trên thuyền giấy, đưa bọn họ vào trong U Đô.
Mỗi khi đèn bão của những âm sai này chiếu lên gương mặt của du hồn, dù cho khi còn sống hắn là tướng lĩnh vĩ đại thế nào, hoặc là binh lính hèn mọn ra sao, tất cả bọn họ đều phải lên thuyền.
Lúc này, trên một chiếc thuyền giấy, Tần Mục và U Thiên Tôn đang ngồi trên thuyền, đồ tể ngồi dưới đèn bão.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có nơi xa truyền đến một giọng Tây Bắc đặc sệt của một binh sĩ. Trong đêm tối, kẻ đó thét gào tên của chiến hữu, gọi hồn hẳn trở về, đừng đi lạc vào U Đô, U Đô có Thổ Bá, mặt hổ thân trâu, sẽ cầm theo roi Minh Hà xua đuổi hẳn.
Tân Mục nghe tiếng hét kéo dài kia, hơi suy tư.
-U Đô có quy tắc của U Đô.
U Thiên Tôn nói:
- Ngươi muốn hồi sinh nhiều người như vậy là vi phạm quy tắc của U Đô, Thổ Bá sẽ không đồng ý.
- Đương nhiên ta biết quy tắc của U Đô, trong tích tắc hồi sinh nhiều người như vậy là vi phạm đại đạo U Đô.
Tân Mục nói:
- Nhưng mà chính bởi vì Thổ Bá bị khóa chặt bởi các quy tắc, cho nên chúng ta mới đều rất bị động. U Thiên Tôn à, với mười Thiên Tôn mà nói, Diên Khang chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, hiện tại Hỏa Thiên Tôn cũng đã bắt đầu dùng binh đối kháng với Diên Khang. Nếu tương lai hắn thật sự càn quét tới, vậy thì có lẽ Diên Khang sẽ sụp đổ, sẽ càng nhiều người chết hơn. Để quy tắc hạn chế bản thân đến chết, thứ chờ đợi chúng ta chỉ có duy nhất con đường bại vong này. Thổ Bá cũng hy vọng thoát khỏi trói buộc của đại đạo U Đô, thế thì tại sao lại không mở một mắt nhắm một mắt?
U Thiên Tôn lắc đầu nói:
- Hiện tại Thổ Bá vẫn là Thổ Bá, đại đạo U Đô vẫn là đại đạo U Đô, phải được xử lý một cách công bằng.
- Cái tên cứng đầu này!
Tân Mục tức giận đến bật cười:
~-U Thiên Tôn, ngươi trở về nói với Thổ Bá, sở dĩ ta thương lượng với các ngươi chỉ là vì lịch sự! Ta trực tiếp hồi sinh những người này, căn bản không cần phải hỏi đến ý kiến của Thổ Bá! Thổ Bá đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, ta nhất định sẽ làm chuyện này.
Ánh mắt U Thiên Tôn dừng lại trên người hẳn:
- Cánh của ngươi cứng cáp rồi. - Rất cứng cáp!
Giọng nói Tân Mục cũng cứng rắn:
- Cổ Thần coi trọng ta là vì ta là đại pháp sư vạn kiếp bất diệt, Cổ Thần mong đợi ta có thể sử dụng pháp thuật của mình hồi sinh bọn họ, cho dù là bọn họ hồn phi phách tán, ta cũng có thể kéo hồn phách của bọn họ trở lại. Đợi đến khi ta hồi sinh Nhân tộc thì lại giảng giải quy tắc với ta? Ta có năng lực, vì sao ta không thể dùng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận