Mục Thần Ký

Chương 1906: Tưởng niệm (2)

Chương 1906: Tưởng niệm (2)Chương 1906: Tưởng niệm (2)
- Ừ, hắn là người như vậy.
Tư bà bà thở phào một cái, cười nói:
- Chắc là hắn cảm thấy không còn hứng thú với nơi này của chúng ta nữa, cho nên đi tới vũ trụ quá khứ, gây họa cho người thành đạo nơi đó. Cái lão què hư hỏng ấy mà, lần này người thành đạo của vũ trụ quá khứ gặp họa lớn rồi!
Nàng cười vui vẻ, vỗ tay nói:
- Người thành đạo của vũ trụ quá khứ mang đến nhiều khó khăn, đau khổ cho chúng ta như vậy, chúng ta cũng nên để bọn họ chịu khổ! Đáng đời! Người mù, người câm, các ngươi nói có đúng hay không?
Nàng quay đầu nhìn về phía người mù và người câm, người mù và người câm không nói một lời, yên lặng gật đầu. Tư bà bà lại cáu giận nói:
- Thế nhưng cái lão già này ra đi mà không lời từ biệt khiến ta hơi tức giận đấy! Cái tên này vốn là như vậy, lén lén lút lút, không nói tiếng nào đã đi, chưa bao giờ để lại một chút tin tức, sau đó lại đột nhiên xuất hiện khiến người ta sợ đến nhảy dựng cả lên! Chờ hắn chơi chán ở vũ trụ quá khứ, lúc chạy về dọa lão nương, lão nương nhất định phải đè hắn xuống đất, đánh hắn một trận thật đau!
Nàng ra vẻ nghiêm túc nói với người mù và người câm:
- Các ngươi không được cản ta đâu đấy!
Nói xong, nàng lại bật cười thành tiếng:
- Lúc ta đánh hắn, các ngươi cũng chưa từng cản ta. Được rồi, tất cả giải tán đi, nguy hiểm đã được giải trừ thì việc cần làm của chúng ta lại nhiều. Ta đi tìm Ma Vương Đô Thiên, tối qua tên kia chạy rất nhanh, lẩn tránh rõ xa, ta phải đến tìm hẳn, để hắn đưa những người rời khỏi Diên Khang trở về... Cái lão què này...
Nàng lắc đầu, xoay người rời đi, lộ rõ vẻ không vừa lòng với người què.
Tư bà bà nhanh chân rời đi, bước chân càng lúc càng nhanh, đợi đến khi rời xa đám người Tân Mục, lúc này cước bộ của nàng mới dần dần chậm lại.
Nàng trốn ở trong góc khe núi, ngồi xuống, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Nàng khóc rất lâu, sau đó vực lại tinh thần, đứng dậy đi tìm Ma Vương Đô Thiên.
Nàng biết Tân Mục không muốn nàng đau lòng, bởi vậy nói dối là người què đi tới vũ trụ quá khứ, nhưng nàng cũng không muốn để Tần Mục biết mình đau lòng, bởi vậy thuận theo Tân Mục nói dối tiếp, lừa gạt Tần Mục, lừa gạt người mù và người câm, cũng là lừa gạt chính mình. Nhưng khi chỉ còn lại một mình, nàng mới dám nhìn thẳng vào lời nói dối của bản thân, để bản thân khóc thành tiếng.
Có điều nàng là người biết nặng nhẹ, trước giờ luôn được người trong thôn Tàn Lão tin cậy, nàng nhất định phải duy trì hình tượng người đáng tin cậy, không thể để lộ ra bi thương trước mặt mọi người trong thôn.
Người của thôn Tàn Lão, thoạt nhìn thì mỗi người đều là thần thánh thiên tư tuyệt đại, tâm khí cao ngạo, ai cũng có sở trường riêng, nhưng thực ra bọn họ đều là những người đáng thương với đạo tâm chồng chất vết thương.
Trưởng thôn như vậy, người mù, người câm cũng như vậy.
Bọn họ đã từng là một đám người thất bại, ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau.
Bọn họ yếu hơn những người khác, nhưng cũng coi trọng tình bạn hữu nghị lẫn nhau hơn cả. Nếu bản thân nàng sụp đổ trước mặt bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ càng sụp đổ nhanh hơn, hơn nữa còn là hoàn toàn sụp đổ.
Bên cạnh Tần Mục lúc này, người mù và người câm cũng không biết nên nói gì, vỗ vỗ vai Tân Mục rồi mang Lưu Ly Thanh Thiên Tràng tàn tạ rời đi.
- Lưu Ly Thanh Thiên Tràng bị tàn phá nặng nề, bọn ta mang đi sửa lại.
Bọn họ đã nói như vậy đấy.
Hai lão già mang theo Lưu Ly Thanh Thiên Tràng bước tới dưới tán cây thế giới, cắm trọng bảo trên mặt đất, bày ra hai mươi tám tầng chư thiên, không nói không rằng dốc hết sức lực sửa chữa những trọng bảo và chư thiên bị tổn hại.
Từ mức độ tổn hại của những trọng bảo này, có thể thấy được trận chiến tối qua thật sự thảm liệt và hiểm ác. Rất khó tưởng tượng, Tần Mục lại có thể chịu được công kích mạnh mẽ như vậy.
Hai vị lão nhân luyện chế bảo vật, sửa chữa trận đồ, làm đến mức mệt mỏi, người câm đề nghị:
- Nghỉ ngơi một chút đi.
Người mù dừng tay, hai người ngồi dưới tán cây, người câm lấy tẩu ra, nhét thuốc vào rồi châm lửa.
Hắn đặt ống thuốc bên miệng, suy nghĩ một chút lại ngừng lại, đặt ống thuốc sang chỗ trống bên cạnh.
Người mù thấy thế, không nói tiếng nào.
Chờ cho tẩu thuốc tự động cháy hết, người câm thấp giọng nói:
- Hắn hút xong rồi...
Người mù yên lặng gật đầu.
Mấy ngày sau, những người dời khỏi Thập Vạn Hắc Sơn lục tục chạy về, bên trong Hắc Sơn dần náo nhiệt trở lại.
Hư Sinh Hoa vẫn giống như trước đây, hoàn toàn thay thế Tân Mục nhận đạo lộ, sửa chữa Hắc Sơn. Hắn là người trâm ổn nhất trong Đại Hắc Sơn, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện lớn như thế nào, hắn vẫn có đầy đủ lòng dạ và khí phách hoàn thành chuyện của mình.
Lam Ngự Điền tiếp tục ngộ đạo dưới tán cây, giảng dạy cho mọi người trong Hắc Sơn những thứ mà bản thân tham ngộ ra. Hư Sinh Hoa làm xong chuyện của mình cũng sẽ đến đây tham ngộ, nghe hắn giảng đạo.
Thỉnh thoảng Tần Mục cũng tới nghe bọn họ giảng đạo truyền pháp, chẳng qua là không để tâm lắm.
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân thấy thế thì cau mày, nhưng không hỏi.
Mặc dù thời gian không tồn tại, nhưng chỉ có thời gian không tồn tại mới có thể giúp xoa dịu nỗi đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận