Mục Thần Ký

Chương 1356: Sóng sau xô sóng trước (2)

Chương 1356: Sóng sau xô sóng trước (2)Chương 1356: Sóng sau xô sóng trước (2)
Toà Thiên Cung kia trôi nổi ở giữa tán cây Nguyên Mộc, Thiên Công và các trận sư của Diên Khang Quốc đang thiết kế trận pháp, chế tạo Thiên Cung, Thiên Cung đã xây dựng được hơn nửa.
Chế tạo Thiên Cung không hề dễ dàng, Thiên Cung cần tập hợp tất cả người có tay nghề giỏi của chư thiên vạn giới đến rèn đúc, mà Diên Khang chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này. Nhưng dựa vào sức mạnh của một quốc gia đã chế tạo ra một tòa Thiên Cung, loại tiềm lực này vẫn khiến người ta phải kính sợi
Ngụy Tùy Phong dẫn đầu bọn họ đi đến gần Nguyên Mộc, lập tức có tướng sĩ Diên Khang đi đến tra xét, tra hỏi qua một phen, sau đó vội vàng đi vào trong Thiên Cung bẩm báo. Phượng Thu Vân quan sát cây Nguyên Mộc này, trong lòng hoài nghi, chỉ thấy dưới Nguyên Mộc có một toà kinh thành quy mô †o lớn, mà ở trên Nguyên Mộc cũng có một toà kinh thành quy mô to lớn, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Về phần Thiên Cung, mặc dù xa hoa tráng lệ, nhưng không náo nhiệt bằng hai kinh thành kia.
- Địa Mẫu vẫn luôn coi thường nhân tộc, không đối xử tốt với nhân tộc, tại sao lúc này lại đối xử với nhân tộc tốt như vậy?
Không lâu sau, Thần Nhân của Diên Khang mời bọn họ tiến vào Thiên Cung, Ngụy Tùy Phong dẫn đầu một phần tướng lĩnh và đám người Long Bá Vương, Phượng Thu Vân đi thẳng vào Lăng Tiêu Điện.
Đợi đến khi đi đến trước Lăng Tiêu Điện, mọi người sửa sang lại y phục, sắc mặt nghiêm nghị, đi theo thần quan vào trong điện bái kiến Địa Đức Nguyên Quân. Phượng Thu Vân lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy vị Địa Đức Nguyên Quân kia không khỏi thừ người ra, thất thanh nói:
- Yến Nhil
Công Tôn Yến nhìn thấy nàng cũng không khỏi vừa mừng vừa sợ, không chú ý tới lễ nghi, vội vàng bật dậy khỏi chỗ ngồi, cười nói:
- Thu Vân tỷ!
Phượng Thu Vân vội vàng nói:
- Sao ngươi lại ngồi trên vị trí đó? Mau xuống đây! Ngươi...
Nàng đột nhiên tỉnh ngộ lại, kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi là Địa Đức Nguyên Quân?
Trong đầu nàng nổ ầm ầm, năm xưa tiểu muội muội luôn vòng qua vòng lại bên cạnh mình kia, vậy mà giờ đây đã trở thành Địa Đức Nguyên Quân, chúa tể nửa giang sơn Nguyên Giới? Nàng còn nhớ lúc đó Công Tôn Yến luôn hồn nhiên đến nỗi khiến người ta không nhịn được mà thâm yêu thương quý mến, nàng là thành quả của Địa Mẫu Nguyên Quân đã sinh ra, Địa Mẫu Nguyên Quân lại không hề yêu thích đứa con của mình, sắp xếp nàng đi ra canh cửa.
Công Tôn Yến lại không một lời oán thán, còn trồng vườn cây ăn quả ở bên ngoài, ngày ngày bận tới bận lui tưới nước bắt sâu.
Ai có thể ngờ được nha đầu này lại sẽ có địa vị như ngày hôm nay?
Công Tôn Yến đi xuống dưới, vui mừng nói:
- Cành này của ta vẫn chưa có Phượng Hoàng đậu đâu, cuối cùng Thu Vân tỷ cũng đến rồi!
Phượng Thu Vân ngơ ngác, nàng bị nhốt ở trên quỷ thuyên chỉ có thời gian mười đến hai mươi năm, không ngờ rằng lại xảy ra biến cố lớn như vậy.
- Địa Mẫu đâu? Địa Mẫu Nguyên Quân ở đâu?
Trong lòng nàng bỗng chốc mờ mịt.
Một bên khác, Tân Mục đi đến Đạo Môn, Lâm Hiên Đạo Chủ vội vàng đón tiếp, mời hắn vào Đạo Môn.
Tân Mục nhìn về phía rừng đào phía xa bên cạnh Đạo Môn, Lâm Hiên Đạo Chủ cười nói:
- Tần giáo chủ muốn gặp chủ nhân vườn đào à?
Tân Mục nói:
- Nàng là cố nhân của ta, quả thật ta muốn gặp nàng, nhưng hiện tại ta vẫn chưa có đủ thực lực chữa khỏi bệnh cho nàng, chỉ có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa vậy.
Ánh mắt Lâm Hiên Đạo Chủ loé lên, nói: - Chúng ta đã mười mấy năm chưa gặp, xin hỏi thực lực hiện nay của giáo chủ đã đến bước nào rồi? Lúc nào ta cũng lo lắng ngươi buông thả.
Tân Mục liếc nhìn hắn một cái, chậm rì rì nói:
- Cho dù đến bước nào thì vẫn luôn mạnh hơn ngươi.
Lâm Hiên Đạo Chủ khiêm tốn nói:
-Phải, phải. Dù gì Tân giáo chủ cũng là Bá Thể, lúc nào cũng mạnh hơn những người khác một chút. Những năm này tiểu đạo nhân chuyên cần cực khổ tu luyện, nhưng theo việc tu vi càng tinh thâm, lòng hiếu chiến hiếu thắng cũng càng phai nhạt đi nhiều, không còn thích đánh đánh giết giết nữa. Nhất là sau khi ta lĩnh hội ra đại thuật số đạo vực của Đạo Kiếm thì càng ít xuất kiếm hơn nữa. Dù sao, người đáng để †a xuất kiếm cũng càng ngày càng ít đi.
Tân Mục vẻ mặt tươi cười, nói: - Xem ra Đạo Tổ đã chỉ dạy ngươi không ít thứ tốt.
Lâm Hiên rót trà cho hẳn, cũng vẻ mặt tươi cười nói:
- Mặc dù Đạo Tổ đã chỉ dạy ta, nhưng tu hành vẫn phải dựa vào bản thân ta, hơn nữa ta cũng không nợ hắn cái gì. Ta truyền thụ cho hắn thuật số vi mô, hắn vui vẻ giống như một đứa trẻ, nói thẳng đạo của mình đã thành rồi. Không biết hiện tại hắn đã chạy đi đâu rồi.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Nhưng mà thuật số vi mô là ta truyền thụ cho ngươi đó.
- Là ngươi lĩnh hội rồi ném cho ta, nhưng mà là ta hoàn thiện.
Lâm Hiên Đạo Chủ cười híp mắt sửa sai cho hắn, nhắc nhở hắn, nói:
- Ngươi là một kẻ lười biếng, hoàn thiện thuật số vi mô mà ngươi cũng không làm được, mà ta lại là một kẻ tĩnh tâm, chỉ có ta mới có thể làm được chuyện ngươi không làm được.
Ánh mắt Tần Mục loé lên, uống trà nói:
- Nhưng mà Hư Sinh Hoa cũng lĩnh hội thuật số vi mô, hắn so với ngươi thì thế nào?
Sắc mặt Lâm Hiên Đạo Chủ chợt cứng đờ, hậm hực nói:
- Bọn ta đã giao lưu mấy lần. Hắn ở xa, dù gì cũng là Tây Thổ, đến được đây cũng không dễ dàng, từ xa đến là khách, cho nên ta liền nhường hắn thắng mấy lần để tránh hắn đau lòng.
Tân Mục ha ha cười lớn, thong thả nói:
- Hư Sinh Hoa cũng kém hơn ta một chút, cái loại dựng đứng lên ấy.
Lâm Hiên Đạo Chủ hừ một tiếng:
- Thân thông của Hư Sinh Hoa đã đạt đến lĩnh vực vi mô, giống như kiếm của ta vậy, ta là thuật số đạo vực, hẳn là thân thông đạo vực. Mà Vương Mộc Nhiên Vương Tiên Nhân cũng vô cùng lợi hại, hắn chỉnh hợp công pháp Tiểu Ngọc Kinh thành một, có mười hai toà Thiên Cung, luận tu vi thâm hậu, trong cùng thế hệ thì hắn là đệ nhất thiên hạ. Bá Thể họ Tần, trong vô tri vô giác, ngươi đã hết thời rồi.
Hắn bưng ly trà lên đặt ở bên môi nhưng không uống:
- Dũng Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước như ngươi đã chết trên bãi cát từ lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận