Mục Thần Ký

Chương 1986: Một giọt nước mắt (2)

Chương 1986: Một giọt nước mắt (2)Chương 1986: Một giọt nước mắt (2)
Chủ nhân Di La Cung lại im lặng một lần nữa, một lát sau, giọng nói của hẳn vang lên từ trong ánh sáng màu tím vô cùng nồng đậm:
- Tế đàn Tổ Đình không liên quan gì đến ta, nhưng quả thật có liên quan đến Di La Cung. Trong mười sáu năm qua, ta đã chứng kiến sự huỷ diệt của mười sáu vũ trụ, niềm vui và nỗi buồn của vô số sinh linh, tham vọng và nỗi ám ảnh của vô số thiên tài, cuối cùng, tất cả đều biến thành tro tàn trong đại kiếp hủy diệt. Ta không còn muốn lên bờ nữa, cũng không muốn giúp người vượt qua nữa. Nhưng không phải ai trong Di La Cung cũng có suy nghĩ giống như ta.
Tân Mục khó mà cảm xúc trong lời nói của hắn, cũng khó mà phân biệt thật giả trong lời nói của hắn. Theo lý mà nói, chủ nhân Di La Cung không cần phải lừa gạt hắn, nhưng quả thật trong nội tâm hắn lại không muốn tin lời của chủ nhân Di La Cung.
Hắn không muốn tin rằng Thái Dịch vẫn luôn lừa dối hắn, vẫn luôn lợi dụng hắn.
- Ta vẫn còn nhớ Thái Dịch đã từng nói với ta, khi ta từ bỏ con đường của chính mình, hắn đã biến thành một giọt nước mắt trên khóe mắt của ta.
Tần Mục lẩm bẩm nói.
Chính câu nói này đã đánh trúng nội tâm hắn, làm rung động tâm hồn hắn.
- Thế nhưng nước mắt cũng là thứ rẻ mạt nhất.
Chủ nhân Di La Cung nói:
- Nếu điều này có thể khiến cho ngươi cảm động, vậy thì ta có thể cho ngươi nhiều nước mắt hơn. Ngươi muốn bao nhiêu nước mắt? Tân Mục cố chấp đi về phía trước, trầm giọng nói:
- Vậy thì để ta thấy nước mắt của ngươi!
Tân Mục bước lên phía trước, đột nhiên tử khí vô cùng nặng nề ở trước mặt tản ra, cuối cùng cũng đi đến trước mặt chủ nhân Di La Cung.
Trước mắt hắn là một đạo thụ đồ sộ hùng vĩ, xanh um tươi tốt hệt như cây thế giới. Dường như nó đã đứng sừng sững trong đại kiếp hủy diệt của mười sáu vũ trụ, không bị đại nạn của vũ trụ hủy diệt hủy diệt.
Trên đạo thụ này đang treo mười sáu đạo quả, mỗi một đạo quả đều xuất hiện một đại đạo khác nhau, đạo âm lượn lờ, đạo quang mờ ảo.
Đứng trước đạo thụ này, Tân Mục cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, không đáng kể như một con kiến. Hắn thử nhìn xuống gốc đạo thụ, chỉ thấy một người với thân hình vĩ đại đang ngồi dưới gốc cây.
Hai tay người nọ kết ấn, ngồi đó trong một tư thế kỳ lạ như thể hắn chưa từng chuyển động.
Đó là một bộ xương.
Một bộ xương chỉ còn lại khung xương.
Trên người chủ nhân Di La Cung không hề có máu thịt, không có nhục thân, không có nguyên thần, không có khí tức của đại đạo, chỉ có một bộ xương khô ngồi †rong cung điện.
- Mục Thiên Tôn, nước mắt mà ngươi muốn đây.
Từng đạo quả trên đạo thụ cao ngất lắc lư, một giọt đạo lộ nhỏ xuống khỏi lá cây, rơi xuống mi tâm của Tân Mục đang ngước nhìn lên. - Giọt nước mắt này đã đủ chưa?
Giọng nói của chủ nhân Di La Cung vang lên từ trong đạo quả của đạo thụ:
- Hay là ngươi cần nhiều hơn?
Tân Mục hé miệng, trong lòng khó có thể diễn tả được sự kinh ngạc mà cảnh tượng này mang lại.
Hắn vẫn luôn cho rằng, kẻ đứng sau màn điều khiển tất cả, chỉ đạo người thành đạo thời tiền sử xâm lược, xây dựng tế đàn Tổ Đình, bố trí cạm bây Ngọc Kinh là chủ nhân Di La Cung!
Nhưng mà hắn thật sự không ngờ rằng, chủ nhân Di La Cung đã chết từ lâu.
Hắn đã biến thành đạo và tan biến.
Hắn chỉ còn lại có bộ xương khô và đạo thụ này.
Hắn chỉ còn lại đạo của hắn.
Có lẽ, khi hắn nhận ra rằng hắn không bao giờ có thể cứu được thế giới, lúc đó hắn đã chết.
Tân Mục nhắm hai mắt lại, mắt dọc của mi tâm cũng chậm rãi khép lại.
Đến tận bây giờ, người nói chuyện với hắn không phải chủ nhân Di La Cung, mà là đạo của chủ nhân Di La Cung.
Người thành đạo có thể nói dối, nhưng đạo sẽ không nói dối.
Một lúc sau, hắn mở mắt ra, xoay người bước ra khỏi đại điện.
- Ta không tin.
Hắn lẩm bẩm:
- Ta sẽ không bao giờ tin vào điều đó!
Hai chân của hắn ngày càng nặng, nhưng vẫn mạnh mẽ bước ra ngoài:
- Ta sẽ không bao giờ tin rằng Thái Dịch là một người thành đạo thời tiền sử, đây chỉ là lời nói từ một phía của ngươi... Cho dù hắn là người thành đạo thời tiền sử thì có sao chứ? Sau tất cả, hắn vẫn luôn che chở cho vũ trụ càn khôn này, nói cho cùng hắn vẫn là người tốt... Hắn giống như một cây thế giới, chống đỡ bầu trời xanh của vũ trụ này...
Hắn đi tới trước cửa vào Di La Cung, đột nhiên hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi sụp xuống đất, ánh mắt vô hồn, lẩm bẩm nói:
- Hắn là bầu trời của vũ trụ này... ta sẽ tự mình đi gặp hắn, đi hỏi hắn!
Hắn chật vật đứng dậy, vịn cửa điện, định đẩy cửa ra.
Kẽo kẹt...
Cửa vào Di La Cung chậm rãi mở ra, để lộ một khe hở.
- Ngươi sai rồi.
Giọng nói của chủ nhân Di La Cung vang lên từ phía sau hẳn: - Kẻ chống đỡ vũ trụ của các ngươi chưa từng là Thái Dịch. Mục Thiên Tôn, kẻ chống đỡ vũ trụ các ngươi, trước kia là Thái Đế, sau đó là Thái Sơ, sau đó nữa là mười Thiên Tôn, Vân Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn, là Xích Hoàng, Minh Hoàng, Thượng Hoàng, là Khai Hoàng, Diên Phong Đế, Diên Tú Đế, là đám người Mục Thiên Tôn các ngươi...
- Từ trước đến nay chưa từng có ai giúp đỡ các ngươi chống đỡ bầu trời của các ngươi!
Tần Mục lảo đảo bước ra khỏi Di La Cung, cửa vào phía sau ầm ầm khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận