Mục Thần Ký

Chương 2356: Lão tử làm phản rồi

Chương 2356: Lão tử làm phản rồiChương 2356: Lão tử làm phản rồi
Thương Quân nhắm mắt theo đuôi Tần Mục, Tân Mục đi đến đâu, hắn đi đến đó.
Hắn không cần phải suy nghĩ tới việc Tân Mục có đi đúng đường hay không, cũng không cần phải suy nghĩ tới việc Tần Mục đã lợi dụng phù văn Hồng Mông và nguyên khí Hồng Mông để đánh lừa rừng bia đá như thế nào, hắn chỉ cần theo sát gót Tân Mục là được.
Cả chặng đường này, hai người họ cứ đi rồi lại dừng. Nếu như Tân Mục tự mình bước ra khỏi rừng bia đá thì sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng dẫn theo Thương Quân thì sẽ phức tạp hơn gấp bội.
Rừng bia đá này được Đại công tử tạo ra để trấn áp nhục thân của người bại liệt và những người thành đạo khác, trong đó có cả Thương Quân. Nếu như muốn đánh lừa rừng bia đá này, Tân Mục cần phải sử dụng kết cấu của phù văn Hồng Mông để che giấu khí tức đại đạo của Thương Quân, sau đó mới có thể đưa hẳn ra khỏi đây được.
Đối với Tân Mục mà nói, kết cấu của phù văn Hồng Mông cũng là một vấn đề rất nan giải, cho nên hắn vừa phải tiến lên phía trước, vừa phải tính toán kỹ càng.
Tân Mục trông hệt như một tấm bia đá đang di chuyển. Thương Quân bước đi trong cái bóng của Tân Mục trông giống như bị tấm bia đá Tần Mục trấn áp, bởi vậy mới không khiến rừng bia đá sinh ra thay đổi.
Nếu như kết cấu phù văn Hồng Mông của Tần Mục có sai sót, khí tức của Thương Quân bị lộ ra ngoài, vậy thì hắn sẽ lập tức bị rừng bia đá trấn áp, bị đánh vào trong bia đá thật sự!
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Tần Mục với toàn thân đổ mồ hôi cũng dẫn Thương Quân ra khỏi rừng bia đá. Khoảng thời gian này, hắn dốc toàn lực để tính toán, trí não được sử dụng đến cực hạn, tìm ra con đường sống duy nhất trong vô số biến hóa, sau đó mới thoát khỏi rừng.
Lúc này hắn mới thả lỏng người, trong đầu chợt vang lên tiếng ong ong, tứ chỉ mệt mỏi rã rời.
Tần Mục nhắm mắt lại, thở dốc ồ ồ, đứng im ổn định lại tinh thần.
Thương Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số tấm bia đá đứng sừng sững ở nơi đó, số lượng nhiều đến mức không thể tìm thấy đường đi.
Hắn như thể đã luân hồi mấy kiếp. Hắn nhớ đến kỷ nguyên thứ mười sáu, nhớ đến sự kiên trì của bản thân năm đó, nhớ đến những trải nghiệm trong đời mình, cảm thấy tất cả mọi thứ đều như là của kiếp trước. Mà kiếp này, hắn có được một cuộc đời mới!
Không lâu sau, Tân Mục mở mắt, bước ra khỏi cánh cửa này.
Thương Quân vẫn theo chân hắn. Tân Mục không nói gì, Thương Quân cũng không nói gì, trông như thể hoàn toàn đã hòa vào cái bóng của Tân Mục.
Hắn là một cường giả thành đạo nhờ việc giết chóc, cũng từng làm sát thủ, cho nên mới có thể giết chết một người thành đạo khi bản thân còn chưa thành đạo. Khi hắn nép mình trong cái bóng của Tần Mục, những người khác hoàn toàn không thể nào nhìn thấy hắn, thậm chí còn không cảm ứng được khí tức của hắn.
Lúc hai người sắp bước ra khỏi cánh cửa, Tân Mục đột nhiên dừng bước, Thương Quân cũng dừng bước theo.
Tân Mục cẩn thận nhìn ra bên ngoài, một lúc sau mới bật cười rồi nói: - Cùng là công tử của Di La Cung, sư huynh cũng định tới giúp lão Tam và lão Tứ trấn áp ta sao? Nghe nói sư huynh là đệ tử bảo bối của sư phụ, nếu như là sư phụ, sư phụ sẽ làm như thế nào đây?
Bên ngoài cánh cửa vô cùng yên tĩnh.
Trái tim của Thương Quân không khỏi đập dữ dội hơn chút. Hắn nhìn ra ngoài cửa, rốt cuộc bên ngoài cửa có thứ gì vậy?
Vì sao Tần Mục lại đột nhiên nói như vậy?
Chẳng lẽ giờ phút này, Đại công tử Di La Cung đang ở ngoài cửa?
- Sư phụ sẽ công bằng, không thiên vị †a, cũng không thiên vị những sư huynh khác.
Tân Mục thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi thật sự nhận y bát truyền thừa của sư phụ, vậy thì ngươi sẽ không ngăn cản ta, cũng không ngăn cản Thương Quân. Bởi vì năm đó khi Thương Quân thành đạo, sư phụ cũng chưa từng ngăn cản hẳn.
Bên ngoài cửa vẫn yên tĩnh, không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Thương Quân khẽ nhíu mày, tự nhủ:
- Chẳng lẽ công tử đoán nhầm? Bên ngoài làm gì có ai.
Đúng lúc này, một tấm bia đá xuất hiện trong tâm mắt của bọn họ, sau đó bay về phía bên đây.
Tần Mục thở phào một hơi, bước ra khỏi cửa. Trong cái bóng, Thương Quân cũng bước ra khỏi cửa theo hắn, nhưng không hề có ai ngăn cản, chỉ có tấm bia đá kia vẫn lặng lẽ lướt qua người bọn họ, bay vào trong cửa.
Tân Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tấm bia đá kia quay lại vị trí ban đầu của nó, sau đó rơi xuống. Thương Quân trong cái bóng của Tân Mục ngập ngừng nói:
- Công tử, đám lão quái...
Tân Mục khẽ nhíu mày, giơ tay lên ngăn cản hắn tiếp tục nói.
Cùng với việc tấm bia đá kia rơi xuống, e rằng đám người lão hán lão bà và Chu Tam Thông trong thôn trang nhỏ đều sẽ bị trấn áp một lần nữa, bị phong ấn trong từng tấm bia đá, không thể thoát thân!
Vả lại, trận pháp bia đá bây giờ đã được khôi phục hoàn chỉnh, không hề có sơ hở, nếu Tần Mục quay lại nơi đó thì chỉ có thể cưỡng ép lấy cứng chọi cứng để phá trận!
Mà muốn làm được điều này, hắn cần có chiến lực giống như Thái Dịch!
Tần Mục giật giật khóe mắt, trong lòng lặng lẽ tự nhủ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận