Mục Thần Ký

Chương 1889: Cạm bẫy Ngọc Kinh

Chương 1889: Cạm bẫy Ngọc KinhChương 1889: Cạm bẫy Ngọc Kinh
Hai người liên tục kêu khổ, Ngụy Tùy Phong vội vàng nói:
- Ở lại chỗ này không nhúc nhích thì có an toàn không?
Lão giả Thái Dịch quan sát thuỷ văn dòng sông, nói:
- Qua nửa ngày nữa, nơi này sẽ bị sông hỗn độn bao phủ.
Thúc Quân quả quyết nói:
- Xin tiền bối thương xót, dẫn bọn ta rời đi!
Ngụy Tùy Phong cũng vội nói:
- Xin đạo huynh thương xót !
Lão giả Thái Dịch bất đắc dĩ nói:
- Ta đi gặp chủ nhân Di La Cung, chuyến này cũng vô cùng nguy hiểm, có khả năng để trở về hay không còn chưa biết. Kẻ kia thân thông quảng đại, trình độ còn ở trên ta, đi theo ta sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm. Nhưng nếu không có nguy hiểm, ta cũng sẽ không lừa gạt Mục Thiên Tôn để hắn thay ta trấn giữ Đại Hắc Mộc nửa năm.
Còn một câu mà hắn không nói ra, đó là nếu như hắn không thể sống sót trở về, vậy thì Tân Mục sẽ không chỉ đơn giản là trấn giữ nửa năm, mà ngày dài tháng rộng sau này phải luôn bảo vệ Đại Hắc Mộc.
Khi đó, Tân Mục sẽ trở thành người kế nhiệm của Thái Dịch, mãi mãi không thể rời đi.
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân không biết nội tình, cười xòa nói:
- Ai có thể làm gì ngươi chứ? Đạo huynh chớ nói đùa. Sư đệ ta vẫn tới cứu bọn ta dựa vào bản đồ, mà hiện nay bọn ta đến bước đường cùng, xin đạo huynh cứu giúp! Thái Dịch đành phải dẫn bọn họ theo, nói:
- Các ngươi đi theo ta, tuyệt đối không được rơi xuống nước, nếu không sẽ chết đấy.
Hai người liên tục gật đầu, theo sát bên cạnh Thái Dịch. Lão già Thái Dịch chống gậy gỗ đi đến trên mặt sông hỗn độn, chỉ thấy lòng sông lập tức như sôi trào, từng oan hồn vặn vẹo đều thò tay ra, chộp về phía ba người!
Thái Dịch vung gậy, mãnh liệt hung ác gõ xuống, đánh chìm những oan hồn vào đáy sông, quát:
- Đừng để bọn chúng chạm phải! Bọn họ là những người thành đạo trong Đại La Thiên, biến thành hư vô, muốn bắt các ngươi đến vũ trụ đã chết của bọn họ, thay thế hồn phách bọn họ!
Hai người kinh hồn bạt vía, oan hồn của những người thành đạo kia tùy ý vồ một cái thôi đã khiến bọn họ có cảm giác rằng bất kỳ thân thông nào cũng không thể ngăn cản. Nếu không có Thái Dịch ở bên cạnh, chỉ sợ sau một giây, bọn họ sẽ rơi vào trong vũ trụ trước, hồn phi phách tán người chết đạo tan!
- Lão giả Thái Dịch này mạnh thật đấy!
Thúc Quân thấy Thái Dịch vung gậy đánh rồi đi qua, không khỏi vô cùng khâm phục:
- Gừng càng già càng cay!
Thái Dịch vung gậy đánh từ bờ sông bên này đến giữa sông thì đột nhiên có hài cốt trong lòng sông từ từ bay lên, ngăn cản đường bọn họ đi.
- Đạo huynh, các ngươi đã là tồn tại thành đạo, vì sao còn để ý sống chết như vậy?
Thái Dịch dừng bước lại, chống gậy hỏi. Bộ hài cốt như hiểu được những gì hẳn nói, hàm dưới khép mở, nói ra những lời mà Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân không nghe hiểu, đây là một loại đạo ngữ cao thâm.
Hệt như hắn đang chất vấn Thái Dịch.
Chủng tộc trên thế giới này phong phú như sao trên trời, mà vũ trụ này cũng đã trải qua mười sáu lần sinh diệt, ngôn ngữ đương nhiên là khác nhau.
Nhưng lại có một loại ngôn ngữ có thể giao lưu, đó chính là đạo ngữ.
Dùng đại đạo làm ngôn ngữ thì có thể nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng có thể dùng đạo ngữ để giao lưu thì đương nhiên bản thân người nói phải có bản lĩnh cực cao.
Bộ hài cốt trong sông cũng đã là một †ồn tại thành đạo, thực lực mạnh mẽ.
Thái Dịch nghe phút chốc, lắc đầu nói: - Ngươi nói thì hay đấy, nhưng cũng chỉ là loại ham sống sợ chết.
Bộ hài cốt trong sông nhào về phía Thái Dịch, cùng lúc đó sông hỗn độn sôi trào, từng bộ hài cốt dưới lòng sông từ từ bay lên, đánh về phía Thái Dịch từ bốn hướng!
Mà lòng sông hỗn độn dưới chân Thái Dịch cũng có một bộ hài cốt đánh tới!
Đối với Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân mà nói, thần thông mà bọn họ sử dụng quá cao thâm khó dò, Đạo Cảnh của bọn họ quá sâu xa thâm thúy, trước nay hai người chưa từng được thấy!
Cho dù là thần thông của mười Thiên Tôn thì hai người họ cũng có thể hiểu một chút, nhưng thần thông của những bộ hài cốt dưới lòng sông thì một chút cũng không hiểu!
Thái Dịch vung gậy trong tay liên tiếp gõ xuống, dù cho thần thông của những hài cốt trong sông ảo diệu như thế nào thì đòn đánh của Thái Dịch vẫn đột phá thần thông vô cùng chuẩn xác, đánh trúng mi tâm đối phương!
Đầu lâu của một bộ hài cốt nổ tung, chìm xuống lòng sông hỗn độn.
Gậy trên tay Thái Dịch vung lên, điểm hoặc quét hoặc đập, mỗi một chiêu hay một thức thoạt nhìn thì đơn giản đến mức độ vụng về, nhưng mỗi đòn đều vô cùng chính xác đánh trúng đối thủ, nhìn như chậm nhưng thật ra lại nhanh, chẳng mấy chốc đã đánh chìm tất cả hài cốt vào trong hỗn độn.
Thái Dịch thu gậy chống lại, mũi gậy ngừng lại trên mặt sông, mà bộ hài cốt chuẩn bị đánh lén bàn chân hắn dưới lòng sông vừa vặn bị mũi gậy điểm lên mi tâm, không kịp kêu tiếng nào đã chìm vào trong sông.
Thái Dịch nói với Thúc Quân và Ngụy Tùy Phong còn đang sợ hãi không thôi:
- Những người này là những người thành đạo lúc trước, con sông hỗn độn này là vũ trụ sụp đổ mà bọn họ đang ở. Bọn họ lao khỏi lòng sông, cũng tức là lao ra khỏi vũ trụ hỗn độn, chỉ cần đánh bọn họ quay về lòng sông là được, bọn họ sẽ trở lại vũ †rụ mà mình đang sống, không thể tới nữa.
Ngụy Tùy Phong hỏi:
- Đạo huynh, nếu như bọn họ nhảy khỏi sông hỗn độn, bước lên bờ thì sao?
- Khi bọn họ nhảy khỏi sông hỗn độn, chỉ cần không lên bờ thì không tính là đi tới vũ trụ này của chúng ta, lên bờ rồi thì ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận