Mục Thần Ký

Chương 2628: Phán đoán sáng suốt đúng sai

Chương 2628: Phán đoán sáng suốt đúng saiChương 2628: Phán đoán sáng suốt đúng sai
Lão hán vô cùng tức giận, cơ thể dưới sự trấn áp của rừng bia đá đang không ngừng run rẩy. Hắn rất muốn ra tay, thế nhưng sức trấn áp đến từ rừng bia đá quá mạnh khiến tu vi của hắn nhanh chóng biến mất, đạo hạnh cũng trở nên trâm lặng, không cảm ứng được bất cứ đại đạo nào.
- Thái Thượng, ngươi không dám phân cao thấp với ta sao?
Hắn chắn trước người Tần Mục, đôi mắt đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đông Dương lão quái, thời điểm chủ động để ta trấn áp, ngươi cũng đã chẳng phải là đối thủ của ta.
Đại công tử Thái Thượng nâng bàn tay lên, khẽ phất một cái, lão hán bay ngược về phía sau, va phải một tấm bia đá.
Phía sau lưng hắn đã rơi vào tấm bia đá, thế nhưng hai tay và chân vẫn chặn ở bên ngoài. Hắn nói:
- Có năng lực thì quyết chiến một trận sinh tử với ta! Đối phó với một người bại liệt thì có gì hay?
Đại công tử Thái Thượng không tỏ vẻ gì, lại nâng bàn tay lên. Một tiếng "âm" truyền tới, hai chân và hai tay lão hán Đông Dương không thể chống đỡ được nữa, bị hắn nhét vào trong bia đá, phong ấn lại.
Năm người đứng sau mặt bia đá sáng như gương, trơ mắt nhìn Thái Thượng tiến gần về phía Tần Mục, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, phẫn nộ và tuyệt vọng.
Chẳng dễ dàng gì người bại liệt mới có hy vọng hồi sinh, thế nhưng sự xuất hiện của Thái Thượng đã đánh vỡ chút hy vọng này! Đại công tử Thái Thượng bước đến trước mặt Tân Mục. Tu vi của Tân Mục cũng bị rừng bia đá hoàn chỉnh trấn áp, mộng cảnh dần dần biến mất.
Hắn mở mắt ra:
- Thái Thượng sư huynh, chẳng phải sư huynh nói sẽ công bằng, không thiên vị †a, cũng không thiên vị lão Tam lão Tứ hay sao? Vì sao hôm nay lại xuất hiện ngăn cản †a?
Đại công tử Thái Thượng ngồi xuống trước mặt hắn, ánh mắt nhìn xuyên qua hắn, dừng lại trên người bại liệt và quan tài. Hắn nói:
- Ta sẽ không thiên vị ngươi, cũng sẽ không thiên vị bọn họ. Thế nhưng ngươi không nên cố gắng hồi sinh chủ nhân Thiên Đô.
Tần Mục không hiểu, nói:
- Xin sư huynh chỉ rõ. - Sư phụ không hề có chút ý nghĩ tư lợi nào khi giết chủ nhân Thiên Đô, mà tất cả đều là do hành vi của chủ nhân Thiên Đô. Đại đạo thiên địa chính là của chung, chí công vô tư, đạo không hề thiên vị ngươi bởi vì ngươi là người thành đạo, đạo cũng sẽ không coi thường ngươi bởi vì ngươi là một kẻ vô danh tiểu tốt, mà Thiên Đô khai thiên lại khiến của chung là đạo này trở thành của riêng.
Thái Thượng không nhanh không chậm nói:
- Ngươi chưa quay về quá khứ, chưa tới kỷ nguyên thứ bảy, cho nên ngươi không biết tình hình của kỷ nguyên đó, bởi vậy việc ngươi đồng tình với chủ nhân Thiên Đô cũng là điều dễ hiểu. Ở kỷ nguyên thứ bảy, sau khi thành Thiên Đô khai thiên tích địa, đại đạo trở thành của riêng, đám người khai thiên trong thành Thiên Đô đều có thể sở hữu. Lúc đó, tất cả chúng sinh đều phải tu luyện đạo của bọn họ, mà những người khai thiên của thành Thiên Đô lại có thể nằm giữ đại đạo thiên địa, muốn làm gì thì làm, trong đó lại chẳng thiếu kẻ làm xằng làm bậy.
Tân Mục nhướn mày, nói:
- Ân oán giữa sư phụ và chủ nhân Thiên Đô là do Vô Nhai lão nhân châm ngòi ly gián, cái gọi là kẻ khinh đạo tới từ đâu, chắc hẳn Thái Thượng sư huynh còn rõ hơn †a mới đúng.
- Sư phụ là người như nào? Ảnh hưởng của Vô Nhai lão nhân đến hắn có hạn, cùng lắm là giúp hắn xác định được suy nghĩ của mình mà thôi. Vô Nhai lão nhân tự cho mình là quan trọng, thế nhưng trong lòng sư phụ, hắn chẳng hề quan trọng đến vậy.
Đại công tử Thái Thượng từ tốn nói:
- Giáo dục không kể hạng người là phương châm của thành Thiên Đô, thế nhưng đám người đạo đức bại hoại trong đó lại quá đông đảo. Những kẻ khai thiên có thể ban phát hay tước đoạt đại đạo của bọn họ, dựa vào hỉ nộ ái ố của bản thân để tùy ý tước đoạt tu vi của kẻ này, ban phát tu vi cho kẻ khác. Xuyên suốt lịch sử của kỷ nguyên thứ bảy, chướng khí mù mịt, ngoài người thành đạo ra thì chẳng có gì khác. Sư phụ tới lý luận với chủ nhân Thiên Đô, khuyên nhủ hắn ba lần, mà ba lần này, ta đều đi theo bên cạnh.
Tân Mục nhíu mày.
Hắn không biết nhiều lắm về ân oán giữa Thiên Đô và Di La Cung, bây giờ nghe Thái Thượng nói ra phần lịch sử này mới nhận ra mọi thứ còn phức tạp hơn tưởng tưởng của bản thân hắn rất nhiều.
- Ba lần sư phụ tới thăm thành Thiên Đô đều dùng thái độ của một đạo hữu để thảo luận, thỉnh giáo, hy vọng có thể thuyết phục được chủ nhân Thiên Đô từ bỏ quan niệm ban đầu của hẳn. Thế nhưng sau khi đến thành Thiên Đô, thứ mà sư phụ nhận lại được lại là sự châm chọc khiêu khích, nhìn thấy được sự lạnh nhạt và khinh bỉ của đám người khai thiên.
Đại công tử Thái Thượng nói:
- Sư phụ là người như nào? Thành đạo từ kỷ nguyên thứ nhất, năm kỷ nguyên vũ trụ tiếp sau đó, sư phụ đều chủ động nhập thế, truyền đạo thụ nghiệp, khai đàn giảng pháp, hy vọng có thể có được nhiều đồng đạo hơn, chẳng phải kẻ nào trong thành Thiên Đô cũng nhận ân trạch của sư phụ nên mới có được tu vi sau này hay sao? Thế nhưng đám người khai thiên của Thiên Đô lại dám cả gan sỉ nhục sư phụ. Đối với loại khiêu khích này, sư phụ chỉ làm như gió thoảng mây bay, không hề tính toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận