Mục Thần Ký

Chương 2739: Hiến tế Vô Nhai (3)

Chương 2739: Hiến tế Vô Nhai (3)Chương 2739: Hiến tế Vô Nhai (3)
Nàng đứng sau lưng Tân Mục, nhìn vết thương trên người Tân Mục ngày một nhiều hơn, thế nhưng Tân Mục từ đầu đến cuối lại chẳng hề để nàng ra tay, bởi vậy nàng cũng chỉ đành án binh bất động.
Đột nhiên, Tân Mục nhấc tay lên, biển Hỗn Độn treo lơ lửng trên bầu trời nhanh chóng bay tới.
Biển Hỗn Độn và sen Quy Khư của hắn vẫn luôn trấn áp trong Đại Uyên Quy Khư, đề phòng Nhị công tử, nhưng giờ phút này, dường như bởi vì không ngăn cản nổi công tử Tử Tiêu, cho nên hắn không thể không triệu hồi biển Hỗn Độn và sen Quy Khư tới, giúp bản thân quay về trạng thái đỉnh phong!
Phía xa, trận chiến giữa Vô Nhai lão nhân và công tử Lăng Tiêu cũng đến thời kỳ mấu chốt. Chiến lực của Vô Nhai lão nhân cực kỳ cao, nếu như không mượn sức mạnh từ dòng sông Hỗn Độn, vậy thì Tân Mục căn bản không phải là đối thủ của hắn. Trong trận chiến với công tử Lăng Tiêu lần này, cho dù đối phương có thương trong tay, Vô Nhai lão nhân vẫn có thể sử dụng hết uy năng của cây thế giới, các loại đạo pháp thần thông không ngừng tuôn ra, khiến công tử Lăng Tiêu ứng phó đến mức mệt nhọc!
- Tên tiểu tử Hỗn Độn kia triệu hồi biển Hỗn Độn và sen Quy Khư, xem ra đã dốc toàn lực rồi.
Ánh mắt Vô Nhai lão nhân lóe lên:
- Không có sự trấn áp của hắn, công tử Vô Cực có thể ra tay rồi! Cuối cũng lần này cũng có thể giải quyết được hai kẻ địch lớn là Di La Cung và Hỗn Độn!
Hắn nghĩ đến đây, thế nhưng trên bầu trời Tổ Đình không hề có bất kỳ thay đổi nào, vẫn vô cùng yên tĩnh, công tử Vô Cực không hề lập tức ra tay như những gì hẳn dự đoán.
Vô Nhai lão nhân hoảng hốt chốc lát, lập tức bị công tử Lăng Tiêu bắt lấy cơ hội, đột phá rễ cây thế giới. Mũi thương xoay tròn, đâm xuyên qua vô số thần thông, lao thẳng tới mi tâm của Vô Nhai lão nhân!
Vô Nhai lão nhân liên tục lùi về phía sau, trong lòng càng thêm bối rối, càng ngày càng chắc chắn về suy nghĩ của bản thân mình:
- Công tử Vô Cực cũng là một kẻ khinh đạo. Nàng đợi ta và công tử Lăng Tiêu lưỡng bại câu thương, sau đó mới ra tay, một mẻ hốt gọn bọn ta!
Đạo tâm của hắn không ổn định, chiêu thức lập tức hỗn loạn.
Mặc dù tu vi của hắn rất cường đại, thế nhưng tu vi này chủ yếu đến từ những người thành đạo tu luyện Đạo Cảnh ký thác hư không. Vô Nhai lão nhân không hề tu luyện Đạo Cảnh, mài giữa đạo tâm.
Cũng chính bởi vậy, đạo tâm của hắn mới không theo kịp thực lực, thật ra Tân Mục cũng phát hiện ra điều này từ rất sớm.
Vết thương trên người Vô Nhai lão nhân ngày một nhiều hơn, liên tục lùi về phía sau, dường như sắp bị ép ra khỏi thành Ngọc Kinh. Hắn vội vàng hét lớn:
- Hỗn Độn, đổi đối thủ!
Tần Mục thu hồi biển Hỗn Độn và sen Quy Khư lại, khí thế khuếch đại, thôi thúc chuông vũ trụ. Chiếc chuông lúc to lúc nhỏ, chấn động không dứt, ngăn cản toàn bộ thần thông bắn ra từ ngàn vạn đạo vực của công tử Tử Tiêu.
Phía sau lưng hắn, Hỗn Độn Điện xuất hiện, rễ cây thế giới cắm xuống mười sáu dòng sông Hỗn Độn, đạo quả và đạo hoa phát ra hào quang rực rỡ, sức mạnh cuồn cuộn không dứt tuôn trào, cuối cùng cũng ngăn cản được thế tấn công của công tử Tử Tiêu!
Vô Nhai lão nhân phi thân tới, từng sợi rễ cây thế giới như hàng vạn con rồng bay lượn, đan xen với nhau, cắm vào trong ngàn vạn dị vực của công tử Tử Tiêu. Hắn hét lên:
- Ta tới đối phó với công tử Tử Tiêu, ngươi đối phó Lăng Tiêu!
- Được!
Tần Mục lướt qua người hắn, nghênh đón Lăng Tiêu đang đánh tới.
Vô Nhai lão nhân lập tức thầm kêu khổ. Hắn thần thông quảng đại, thậm chí số đạo pháp mà hắn tinh thông còn vượt xa Tử Tiêu, thế nhưng khoảnh khắc va chạm với Tử Tiêu, hắn nhanh chóng nhận ra mặc dù đạo pháp thần thông của bản thân rất nhiều, thế nhưng trình độ tinh diệu kém xa Tử Tiêu, cho nên trong phút chốc rễ cây thế giới bị Tử Tiêu chém đứt không biết bao nhiêu sợi! Một bên khác, Tân Mục chiến đấu với công tử Lăng Tiêu, cũng lập tức chịu thiệt lớn. Cây thương của công tử Lăng Tiêu đâm trúng Hồng Chung Vũ Trụ của hắn hết lần này tới lần khác, xuyên thủng chiếc chuông này của hắn, làm suy yếu uy năng của bảo vật này.
Đáng lẽ Tân Mục đối phó Tử Tiêu, Vô Nhai lão nhân đối phó Lăng Tiêu là một lựa chọn tốt nhất, hiện giờ đổi đối thủ với nhau, hai bên lại mất đi ưu thết
Tân Mục và Vô Nhai lão nhân vô cùng chật vật, vết thương trên cơ thể càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng. Đúng lúc này, trên bầu trời Tổ Đình đột nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ thích thú quan sát trận chiến nổ ra trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình.
Đôi mắt đó càng ngày càng hạ thấp, dường như đang áp sát không trung của thành Ngọc Kinh Tổ Đình. - Khí tức của kẻ yếu...
Bóng dáng của công tử Vô Cực xuất hiện trên bầu trời, sau lưng là từng gốc sen Quy Khư dựng thẳng, sừng sững trong mười sáu Đại Uyên Quy Khư. Nàng cười khúc khích, nói:
- Lão Tam, lão Tứ và lão Thất, còn cả Vô Nhai lão nhân nữa, trên người các ngươi tràn ngập khí tức của kẻ yếu!
Phía sau lưng nàng, từng sợi dây xích khóa chặt lấy nàng do nút thắt dây đỏ hóa thành đã không thể nào áp chế được thực lực tu vi của nàng được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận