Mục Thần Ký

Chương 1882: Bị trời phạt (2)

Chương 1882: Bị trời phạt (2)Chương 1882: Bị trời phạt (2)
Hắn đã do dự rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói cho nha đầu Thái Dịch biết bí mật mà mình cất giấu trong lòng nhiều năm:
- Thật ra ta không thông minh bằng Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền, ngộ tính cũng không cao bằng bọn họ, đạo tâm cũng chưa chắc đã mạnh hơn bọn họ.
Nha đầu Thái Dịch lườm hắn một cái, nhàm chán nhìn hắn, rõ ràng đã sớm biết điều này.
Tần Mục ngập ngừng nói:
- Nếu ta ngộ đạo dưới tán cây cùng với bọn họ, chắc chắn thành tựu không bằng bọn họ, bọn họ sẽ biết Bá Thể của ta là bịp bợm, chẳng có tác dụng gì. Nếu ta không theo lẽ thường, trực tiếp luyện hóa cây thế giới, bọn họ còn có thể khen một câu, quả nhiên là Bá Thể. Bởi vậy, dù ta không thể luyện hóa cây thế giới thì cũng phải trông được một cây.
- Vậy ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cường giả thời tiền sử từ vũ trụ sụp đổ trèo đến nơi này chưa?
Nha đầu Thái Dịch hỏi.
Tân Mục do dự một lúc.
Nha đầu Thái Dịch cười giễu nói:
- Bây giờ ngươi còn chưa phải là đối thủ của bọn họ, bản lĩnh của tồn tại có tu vi thấp nhất trong số bọn họ cũng không thua kém gì mười Thiên Tôn. Hơn nữa, đây còn là kết quả khi bọn họ đã hao mòn và suy yếu bởi đại kiếp sụp đổ. Nếu như bọn họ đến vũ trụ này, lấy đại đạo của bản thân lạc ấn tới Hư Không Chung Cực của vũ trụ chúng ta thì bọn họ có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao. Đến lúc đó, đừng nói là ngươi, dù cho là mười Thiên Tôn cùng hợp sức cũng không phải là đối thủ của bất kì ai trong bọn họI
Tân Mục thất vọng cúi đầu, xoay người rời đi, nhưng vào lúc này, giọng nói của nha đầu Thái Dịch lại vang lên từ phía sau. Nàng nói:
- Nhưng cũng không phải không có cách giải quyết.
Tân Mục dừng bước, quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ ước ao.
Nha đầu Thái Dịch nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng sún, rõ ràng là đang thay răng sữa, nói:
- Ta trấn giữ nơi này là để đối phó với tình huống như thế. Nếu có cường giả thời tiền sử đặt chân vào, ta sẽ giết chết từng kẻ một!
Ánh mắt Tần Mục sáng rực.
- Nhưng sao ta phải làm như vậy? Dù sao Đại Hắc Sơn này cũng là của ngươi, ta đã tặng vị trí địa chủ cho ngươi rồi. Nha đầu Thái Dịch vô cùng bình thản nói:
- Mỗi ngày ta phải tu bổ Đại Hắc Sơn đã đủ vất vả rồi, vì thế bảo ta ra tay cũng không phải là không thể, nhưng ngày nào cũng phải tu bổ núi thì thật là nhàm chán.
Tân Mục vội vàng nói:
- Để ta tu bổ cho! Ngươi bảo ta tu bổ bao nhiêu ngày cũng được!
Nha đầu Thái Dịch xảo trá chớp chớp mắt:
- Ta không cần ngươi giúp ta tu bổ lâu đâu, chỉ cần nửa năm thôi. Thời gian nửa năm này, ta phải rời khỏi Đại Hắc Sơn đi làm một việc. Buổi tối mỗi ngày, ngươi chỉ cần trèo lên chỗ cao nhất của cây thế giới, đạo thụ của ta sẽ nhỏ đạo lộ xuống, ngươi hứng lấy những giọt đạo lộ đó, ban ngày tu bổ Đại Hắc Sơn bị nứt ra cho tốt là được rồi. Sau nửa năm, ta sẽ quay về, khi đó ngươi có thể tự do rồi. Tân Mục vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu.
Nha đâu Thái Dịch lại lấy một cái thùng sắt ra, bên trong thùng đầy ắp đạo lộ.
Tần Mục nghi ngờ nhìn chằm chằm tiểu nha đầu này, sau đó lại cúi đầu nhìn đạo lộ trong thùng sắt, thử dò xét hỏi:
- Đạo huynh, sao chỗ của ngươi lại có đến hai cái thùng sắt, hơn nữa trong thùng sắt đều là đạo lộ? Không phải vừa nãy ngươi nói là, số lượng lá cây đạo thụ của ngươi là cố định, mỗi lần chỉ có thể hứng một thùng đạo lộ sao?
- Đúng là chỉ có thể hứng được một thùng.
Nha đầu Thái Dịch thẳng thẳn giải thích nghỉ ngờ của hắn, nói:
- Nhưng trước khi các ngươi chưa trở lại Tổ Đình, chuyển động của Đại Hắc Sơn không hề dữ dội như vậy, cho nên mỗi lần tu bổ ít nhiều có thể dư lại một chút. Tích tiểu thành đại, thế là có thêm mấy thùng. Bản tính ta tiết kiệm, cho nên đã giữ lại phòng khi cần đến.
Khóe mắt Tần Mục giật giật:
- Nói cách khác, đạo huynh không cần phải đối phó với những cường giả thời tiền sử trèo đến đây rồi.
Nha đầu Thái Dịch thành thật, lưu loát nói:
- Đúng vậy!
Tần Mục rầu rĩ *ð' một tiếng, nhận lấy thùng sắt, khom người nói:
- Đa tạ đạo huynh.
Đôi mắt nha đầu Thái Dịch cong cong thành hình trăng khuyết, cười nói:
- Ngươi không tức giận hả?
- Tức giận cái gì? Tân Mục cười nói:
- Đạo huynh cho ta mượn một thùng đạo lộ, còn ngăn không cho tồn tại tiền sử thành đạo trèo qua đây làm hại mọi người, ta biết ơn còn không kịp, sao có thể tức giận được? Chẳng qua ta bị đạo huynh tính toán, tự thấy không thông minh bằng, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
Nha đầu Thái Dịch tự nhiên khen ngợi:
- Mục Thiên Tôn, tuy ngươi không thông minh bằng Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền, ngộ tính cũng không cao bằng, đạo tâm cũng chưa chắc mạnh hơn, hơn nữa còn không có dung mạo tuấn tú như bọn họ... Nhưng ngươi là chân nhân! Lam Ngự Điền là thánh nhân, Hư Sinh Hoa là thần nhân, mà ngươi là chân nhân!
Tuy rằng Tần Mục không biết thánh nhân, thần nhân và chân nhân trong miệng nàng ai lợi hại hơn, nhưng nghĩ đến việc nàng đang khen ngợi mình, hắn cũng khiêm tốn nhận lấy lời khen, xách thùng nhỏ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận