Mục Thần Ký

Chương 1851: Hai quả đạo quả

Chương 1851: Hai quả đạo quảChương 1851: Hai quả đạo quả
Người què ngập ngừng, thấp giọng nói:
~ Vị tiên sinh dạy học này có gì đó kì lạ, ta đi vào trước, các ngươi ở lại bên ngoài xem hắn có vấn đề gì.
Dứt lời, hắn đẩy cửa lớp ra, tiến vào.
Tân Mục và Lam Ngự Điền đứng ở bên ngoài quan sát, chỉ thấy sau khi người què đi vào, hắn bị vị tiên sinh dạy học đó đánh một thước vào lòng bàn tay, sau đó ngồi xuống đọc sách cùng những người bị trấn áp ở nơi này. Hắn đọc lanh lảnh, thuộc làu làu giống như đã từng đọc rất nhiều lần.
Hai người sởn cả tóc gáy.
Lam Ngự Điền khẽ nói:
- Ca, sao què gia gia cũng ngồi xuống vậy? Tân Mục cũng chưa từng gặp trường hợp kỳ lạ thế này bao giờ, cho nên lập tức mở con mắt dọc giữa mi tâm, quan sát lớp học. Chỉ thấy đa số những người ngồi ở nơi này là hồn phách hoặc nguyên thần, chỉ có người què là có nhục thân.
Mà vị tiên sinh dạy học kia chỉ là một huyễn ảnh chứ không phải là một người thật tồn tại sự.
Tân Mục tìm kiếm kỹ càng, thăm dò nguồn gốc của huyễn ảnh đó. Một lát sau, ánh mắt hắn dừng lại trên một bức tranh sau lưng vị tiên sinh dạy học.
Trong bức tranh đó, rễ cây cổ thụ ngoằn ngoèo, cổ xưa tang thương, tán cây nâng đỡ trời xanh.
Trên cây có hoa nở, có quả, dưới cây có một người ngồi trên đá, tay nâng sách đọc bài.
Ánh mắt Tần Mục lóe lên, do dự trong chốc lát rôi giao Cung Thần cho Lam Ngự Điền, thần thức dao động. Hẳn nói:
- Ta vào một chuyến, ngươi ở lại bên ngoài. Nếu như ta cũng sa vào trong đó, vậy thì ngươi đừng đi vào, dùng cung này bắn vào đạo quả trên gốc cây đó.
Lam Ngự Điền đồng ý.
Tần Mục đẩy cửa đi vào, vị tiên sinh dạy học kia vươn tay đánh thước bản vào lòng bàn tay Tân Mục!
Tân Mục cười ha hả, giọng nói như sấm:
- Ta đường đường là Mục Thiên Tôn, cả đời ngạo nghề, xưa nay tung hoành ngang dọc trăm vạn năm, sao có thể trúng chiêu của ngươi?
Bốp!
Lòng bàn tay của Tân Mục trúng một thước. Hắn hoàn toàn không hề nhìn rõ cái thước đó đánh tới kiểu gì, làm sau lại trúng vào lòng bàn tay của hắn được! Dường như bất giác chính bản thân hẳn đã xòe bàn tay ra, chủ động ăn đòn!
Khi lòng bàn tay trúng một thước, Tân Mục lập tức mông tam muội, tuyệt bảy thức, đạo tâm trầm luân, ngơ ngơ ngác ngác, đợi đến lúc tỉnh lại thì đã ngồi trên một chiếc bồ đoàn ngay cạnh người què, gật gù đọc kinh văn hệt như người què!
- Đạo tâm của ta đã bị trấn áp rồi?
Trên trán Tân Mục túa mồ hôi lạnh. Đạo tâm của hắn rất mạnh mẽ, Đạo Cảnh rất sâu, đã tu luyện thần thông đến Đạo Cảnh hai mươi bảy Trọng Thiên, sao có thể bị trấn áp trong nháy mắt được?
Dù cho là Khai Hoàng ra tay cũng không có bản lĩnh này chứ?
- Là đạo quả!
Tần Mục cố gắng ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn đang đọc kinh văn, ánh mắt nhìn về phía bức tranh sau lưng vị tiên sinh dạy học, nghĩ thâm:
- Cây bên trong bức tranh kia là đạo thụ, hoa trên cây là đạo hoa, quả là đạo quả! Vị tiên sinh dạy học này là hình chiếu của đạo quả trên đạo thụ ở trong tranh!
Âm thanh đọc sách trong miệng của hắn vang dội:
-... Trung là gốc lớn của thiên hạ, hòa là đạo lí thông đạt trong thiên hạ. Đạt tới sự trung hòa thì trời đất có được vị trí thoả đáng, muôn vật được phát huy dục sinh trưởng...
Ngay vào lúc này, Tân Mục nhìn thấy cơ thể của bóng người ở dưới cây trong bức tranh đang dần dần trở nên rõ ràng, hệt như theo tiếng tụng niệm của bọn họ thì người trong tranh có thể bước ra từ trong tranh từng chút một.
Tân Mục cảm thấy kinh hãi, trong lớp học này đều là hồn phách, nguyên thần, không có nhục thân, cũng không mạnh mẽ, thế nhưng trải qua quá trình tụng niệm lâu như vậy, người trong tranh vẫn chưa thể bước ra từ trong tranh.
Có điều Tân Mục và người què lại là người sống sờ sờ, tu vi của người què không cao, thế nhưng tu vi pháp lực của Tần Mục lại ngang bằng với ba đến năm vị Đại Đế của cảnh giới Đế Tọa!
Thực lực tu vi của hắn còn cao hơn linh hồn của Nam Đế Chu Tước và Minh Hoàng!
Trong lớp lớp học này, thực lực của mình hắn đã hơn gấp mấy lần những người khác gộp lại!
Sự xuất hiện của Tần Mục khiến người trong tranh tăng tốc độ thoát khỏi bức tranh kial
Trên trán Tân Mục ứa mồ hôi lạnh, thử thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công, nhưng đạo tâm của hẳn tán loạn, bị trấn áp đến mức không thể ngưng kết đạo tâm. Lúc thôi thúc công pháp, nguyên khí cũng khó có thể chuyển động, vô cùng lộn xộn.
Hắn cố gắng ngưng kết đạo tâm, từ từ giơ bàn tay lên, trong tay cầm một chiếc lá cây, đó chính là chiếc lá cây trên đạo thụ của Thái Dịch.
Bàn tay hắn giơ lên vô cùng khó khăn, dường như mỗi lần tiến lên một chút đều phải chịu áp lực rất lớn. Cuối cùng, lá cây cũng đến chỗ mi tâm của hắn.
Vị tiên sinh dạy học đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, giơ thước bản đánh lên đầu hắn một cái, tức giận nói:
- Vào học không chú ý nghe giảng, muốn ăn đòn hải!
Tân Mục trúng một thước này, lá cây đạo thụ trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, đạo tâm vừa mới ngưng kết được một chút lại tán loạn một lân nữa.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy âm một tiếng, một đường tiễn quang bản tới từ bên ngoài lớp học với tốc độ nhanh như chớp, phập một tiếng trúng vào bức tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận