Mục Thần Ký

Chương 847: Đọa thần cốc kiếm kiều

Chương 847: Đọa thần cốc kiếm kiềuChương 847: Đọa thần cốc kiếm kiều
Tân Mục cầm thanh Vô Ưu kiếm, thanh Thần Kiếm này mới chậm rãi phát ra tiếng động.
- Kiếm pháp của Khai Hoàng cùng kiếm pháp của ta quả thật có chỗ tương tự, ta từ chỗ phụ thân học được một phần truyên thừa của Vô Ưu Hương, lại ở trên Dao Trì thịnh hội gặp được Khai Hoàng, chắc hẳn hai bên đều có một chút ảnh hưởng.
Hắn quan sát một lát, chỉ thấy từng tầng ánh sáng vẫn chưa di chuyển, di chuyển chính là hào quang, khiến người ta tạo thành ảo giác, tưởng ánh sáng đang di động.
Phía trước bọn họ, khắp nơi đều là thi thể xương cốt, thi thể xương cốt Thần Ma cực lớn rải khắp núi đồi, hào quang bềnh bồng xung quanh, trên vài thi thể xương cốt vân đầy phù văn màu vàng, thời điểm thần hà thổi qua, trên những phù văn sáng không ngừng nổ, sau đó lập tức bị chôn vùi ở trong thần hà.
Trong lòng Tần Mục nghiêm. lại, những thần hà này ẩn chứa uy năng đáng sợ, phong tỏa nơi đây.
- Ánh sáng là dấu vết kiếm pháp lưu lại ở bên trong không gian, hào quang cũng một loại dấu vết do thần thông lưu lại.
Tinh Ngạn cầm theo cái rương, đi về phía trong mảnh di tích này, nói:
- Ngươi cẩn thận đuổi theo ta, mảnh di tích này không giống tầm thường, chúng ta cần phải đi ở trên những thần thông in vào không gian.
Tần Mục hơi ngẩn người ra, đi ở trên thần thông in vào không gian?
Hắn cũng từng tiến vào không ít di tích, bình thường đều tránh dấu vết thần thông, bởi vì những dấu vết thần thông này vẫn ẩn chứa uy năng khủng khiếp, va chạm vào lại có khả năng bạo phát, giết chết người xâm nhập.
Đi ở trên thần thông, chẳng phải là cách nguy hiểm nhất sao?
Đúng vào lúc này, chỉ nghe một âm thanh cười nói:
- Mục Thiên Tôn! Đã lâu không gặp!
Trong lòng Tân Mục thoáng động, hắn theo âm thanh nhìn lại, không khỏi tươi cười, từ phía xa vẫy tay, cười nói:
- Yến Khấp Linh tỷ tỷ, lần trước từ biệt, ta thật sự rất nhớ. Dạo này tỷ tỷ có khỏe không?
Tỉnh Ngạn dừng bước lại, nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa từ trong không trung bay tới, một đám thần nữ vây quanh một nữ tử đứng ở thuyền hoa đầu thuyền, sau đầu của nữ hài kia có quầng sáng lưu chuyển, có vẻ thần thánh không tầm thường, hào quang này cũng không phải là là, mà hình, dẫn theo rất nhiều kỳ diệu hoa văn.
Tỉnh Ngạn cũng không biết nàng, nhưng ánh mắt nhất thời sáng lên, khen:
- Nữ tử này đáng để thu thập, tàng trữ!
Tân Mục nói:
- Đệ tử của Cổ Thần Thiên Đế, bản lĩnh không chênh lệch với ta là mấy, tất nhiên đáng để thu thập, tàng trữ. Tuy nhiên, nữ tử bên cạnh nàng lợi hại, bản lĩnh cao thâm không lường được.
Yến Khấp Linh đã đến mảnh di tích này, thuyền hoa dừng lại cách Tân Mục chừng trăm trượng.
Yến Khấp Linh cùng một đám nữ tử rời khỏi thuyền. Từ trên thuyên còn có một vị thiếu niên đi xuống, tuổi tác của hắn không khác với Yến Khấp Linh, sau đầu cũng có một hào quang.
- Lễ nào, thiếu niên này cũng là đệ tử của Thiên Đế sao?
Tân Mục thầm nghĩ.
Tinh Ngạn cũng chú ý tới thiếu niên này, khen:
- Người này cũng đáng để thu thập, tàng trữ!
Yến Khấp Linh cười nói:
- Lần trước bị Mục Thiên Tôn đánh bị thương, tiểu muội tốn một khoảng thời gian rất dài mới phục hồi lại như cũ. Thiên Tôn, bệ hạ rất tức giận ngươi, ngươi trêu chọc bệ hạ, đưa chúc phúc của bệ hạ cho một con lợn rừng đen, bệ hạ cùng con lợn rừng đen kia hàn huyên rất lâu, lúc này mới phát hiện ra manh mối, hắn đã nổi trận lôi đình, mắng ngươi rất lâu. Nàng phì cười, nhưng sắc mặt người thiếu niên bên cạnh lại thật sự không dễ nhìn, trâm giọng nói:
- Sư muội, hắn sỉ nhục bệ hạ, tội đáng chết vạn lần, muội còn nói cười với hắn sao?
Yến Khấp Linh khẽ nói:
- Mộ Thu sư huynh, bệ hạ còn cần hắn làm việc, cần phải lưu lại tính mạng hắn.
Sắc mặt của vị thiếu niên kia vẫn khó coi, cười lạnh nói:
- Sỉ nhục bệ hạ, tội khó thoát.
Tần Mục dương dương đắc ý, cười nói:
- Bệ hạ muốn khống chế ta, ta tự nhiên phải đề phòng một chút. Đúng rồi, con lợn rừng đen kia có khỏe không?
Yến Khấp Linh lắc đầu nói:
- Bệ hạ rất căm tức, sai người đi bắt con heo yêu này, nhưng heo yêu này lại thông minh cơ trí, dẫn theo một nhà già trẻ chạy mất. Bệ hạ vẫn than tiếc nói, con heo yêu này rất giảo hoạt, sớm hay muộn sẽ mượn chúc phúc của hắn biến thành nhân vật xuất sắc, sẽ trở thành một vết nhơ trong cuộc đời của ngài. Mục Thiên Tôn đi tới nơi Đọa Thần cốc làm cái gì?
- Ở đây là Đọa Thần cốc?
Tân Mục mừng rð, vội vàng lấy ra bản đồ địa lý của Tinh Ngạn, ở trên vị trí của Đọa Thần cốc viết tên lên, cười nói:
- Cảm ơn Yến Khấp Linh tỷ tỷ. Yến tỷ tỷ, thương thế của Địa Mẫu Nguyên Quân thế nào?
Lúc này, Yến Khấp Linh mới biết hắn căn bản không biết nơi đây tên là gì, nàng còn chưa kịp nói, đột nhiên mặt đất nứt ra, sơn mạch trải dài không ngừng từ dưới nền đất chui ra, hơn mười vị thân nhân đứng ở trên một đỉnh núi, gào thét lao đến. - Làm phiên Mục Thiên Tôn đã hỏi thăm, Địa Mẫu Nguyên Quân hiện tại rất tốt.
Một âm thanh vang dội như sấm nổ truyền đến, Tân Mục nhìn về phía trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện, lại thấy dẫn đầu chính là một lão Long Vương có lông mày rũ xuống, mắt mờ, nhưng khép mở lại bắn ra thần quang ồm ồm nói:
- Địa Mẫu rất nhớ các hạ, chờ các hạ trở lại tạo hồn cho Địa Mẫu!
Trong lòng Tân Mục nghiêm lại, lão Long này chính là lão Long Vương ở Địa Mẫu Địa Cung trước kia, là tồn tại nổi danh cùng Phượng Thu Vân!
Phượng Thu Vân bị quỷ thuyền mang đi, đến nay không biết tung tích, Địa Mẫu Nguyên Quân lại bị một Địa Mẫu khác tổn thương, lại bị thư sinh Tử Hề tổn thương, sau đó đánh đến kinh thành Duyên Khang lại bị Vũ Đấu Thiên Sư rửa trà và Thiên vương Minh Đô Điền Thục tổn thương, đến nay không có động tĩnh.
Long Kỳ Lân vui vẻ nói:
- Thiên Long Vương, còn nhớ rõ tiểu đệ không?
Sắc mặt con rồng già này tối sầm, giả vờ không nhìn thấy hắn, Long Kỳ Lân sử dụng linh đan hối lộ hắn, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, ở trong Địa Cung lăn lộn nhận được không biết bao nhiêu lợi ích, đây là vết nhớ lớn trong cuộc đời của hắn, hắn tất nhiên không muốn nhắc tới chuyện này.
Thiên Long Vương nói:
- Mục Thiên Tôn, Đọa Thần cốc không phải là địa phương ngươi có thể tới, vì lý do an toàn cho Thiên Tôn, Thiên Tôn vẫn nên đến chỗ của ta, ta dẫn ngươi đi gặp Địa Mẫu.
Ánh mắt Mộ Thu Bạch sáng như tuyết, nhìn về phía Thiên Long Vương nói: - Mục Thiên Tôn nhất định phải theo chúng ta trở về. Thiên Long Vương, vẫn mời ngươi trở về đi.
Đôi mắt mờ đục của Thiên Long Vương đột nhiên lộ ra hung quang, sát khí lẫm liệt.
Tân Mục cười ha ha nói:
- Các ngươi đều muốn ta đi gặp Địa Mẫu, nhưng Địa Mẫu có hai người, ta rốt cuộc đi gặp ai đây? Hay là chờ hai vị Địa Mẫu phân ra thắng bại sinh tử, ta lại đưa ra quyết định đi.
Thiên Long Vương hừ một tiếng.
Mộ Thu Bạch đạo:
- Thiên Long Vương, ngươi là trung thành với Thiên Đế, hay trung thành với Địa Mẫu?
Thiên Long Vương thản nhiên nói:
- Ta chỉ biết Địa Mẫu, không biết Thiên Đế. Ai dám ngăn cản con đường của Địa Mẫu, ta lại giết người đó.
Tỉnh Ngạn nhìn bốn phía xung quanh một chút, đường lui của bọn họ đã bị hai nhóm cường giả này phá hỏng, chỉ còn lại có con đường tiến vào Đọa Thần cốc này.
Đột nhiên ở nơi đây xuất hiện rất nhiều cường giả, khiến cho hắn cũng cảm thấy vướng tay vướng chân.
Đột nhiên, Yến Khấp Linh cười nói:
- Các vị, chúng ta đều đến vì Đọa Thần cốc đến, cũng không phải là vì tranh đoạt Mục Thiên Tôn, hiện tại cần gì phải ra tay? Nếu đã đến vì Đọa Thần cốc, như vậy nên thăm dò Đọa Thần cốc trước đã. Ý của Thiên Long Vương thế nào?
Thiên Long Vương rõ ràng cũng có sự đố ky, hắn gật đầu, dẫn theo rất nhiều Bán Thần từ trên núi đi xuống, đột nhiên thân thể hắn chấn động, từng sợi râu rồng trắng như tuyết bay về phía sau, vù vù đâm xuyên qua một chư thiên. Thế giới chư thiên kia bị râu rồng của hẳn tách ra, chỉ thấy vô số Hỏa Long Nha từ trong thế giới chư thiên bay ra, lao về phía Đọa Thần cốc.
Thăm dò cấm địa này, hắn cũng không dám nắm chắc, cho nên hắn để cho Hỏa Long Nha dò đường, những Hỏa Long Nha này miệng rồng đầu quạ, đuôi rồng cánh quạ, dài chừng năm sáu trượng, chúng là Bán Thần có huyết mạch Long tộc có số lượng rất nhiều.
Yến Khấp Linh và một thị nữ bên cạnh Mộ Thu Bạch lấy ra một cánh cửa, đứng ở trên trên đất bằng, nữ tử kia tay nắm lấy chốt cửa, mở cánh cửa này mở, phía sau cánh cửa không ngờ cũng là một thế giới chư thiên, bên trong có rất nhiều Bán Thần có cánh chim bay ra, lao về phía Đọa Thần cốc.
Tinh Ngạn lắc đầu cười lạnh:
- Những kẻ ngu xuẩn chỉ biết là sử dụng tính mạng chất đống, không chút đầu óc, không biết sống chết.
Những Bán Thần có cánh chim và Hỏa Long Nha bay đến trong con đường tiến vào di tích Đọa Thần cốc, lại thấy mỗi một con đột nhiên biến thành xương trắng, đều rơi xuống đất, nhưng lại có không ít Hỏa Long Nha và Bán Thần cánh chim sống sót đi sâu vào, đi tới chỗ chân núi của Đọa Thần cốc.
Đám người Yến Khấp Linh, Thiên Long Vương thăm dò đường đi xong, đều lên đường tiến về phía Đọa Thần cốc.
Tần Mục nhìn về phía Tinh Ngạn, Tinh Ngạn thản nhiên nói:
- Con đường kia là con đường chết, đường sống thật sự lại ở dưới chân chúng †a. Chú ý dưới chân, duy trì độ cao cùng chân của ta, đâu không nên cao quá đầu †a.
Tân Mục vội vàng nhấc chân cúi đầu, Long Kỳ Lân cũng cuống quít thu nhỏ hình thể lại, biến thành kích thước hơn trượng, thân cao không có vượt quá Tinh Ngạn, Yên Nhi thấp hơn Tinh Ngạn một ít, đột nhiên hóa thành một con Thanh Tước, đứng ở trên vai của Tân Mục.
Tinh Ngạn lấy ra một linh binh tính toán lớn, đánh cho vô số ký hiệu biến đổi, tính toán một hồi, lúc này mới bước chân ra.
- Linh binh tính toán này quả thực giống như của ta vậy!
Sắc mặt Tần Mục cổ quái, thâm nghĩ:
- Tinh Ngạn sao chép linh binh của ta!
Tỉnh Ngạn bước ra một chân, đột nhiên chỉ thấy từng tầng ánh sáng kia bắn ra, một đạo kiếm quang dài đến mấy chục dặm lao tới mặt, kiếm khí dồi dào, khiến người ta khiếp sợ tới cực đội
Đạo kiếm quang này khủng khiếp như vậy, một đường xuyên thủng mấy chục hào. quang năm màu rực rỡ, nó đi qua nơi nào, không gian được mở ral
Kiếm quang ẩn chứa uy năng cực lớn, dường như có thể bẻ gãy nghiền nát tất cả, đừng nói Tinh Ngạn Tân Mục không chống đỡ được đạo kiếm quang này, sợ rằng cường giả cảnh giới Ngọc Kinh bình thường cũng sẽ bị một kiếm giết chết!
Đạo kiếm quang này vừa vặn đi tới dưới chân bọn họ, khiến cho bọn họ chỉ cảm thấy giống như bị vô số kiếm quang rất nhỏ xuyên qua thân thể, có một loại cảm giác rất đau đớn, tuy nhiên cổ quái chính là kiếm quang vẫn chưa tổn thương đến bọn họ, khiến cho bọn họ có cảm giác đau đớn chính là kiếm ý ẩn chứa trong một đường kiếm quang này.
Tỉnh Ngạn đạp lên kiếm quang bước chân nhanh hơn, trầm giọng nói:
- Tốc độ nhanh một chút, rất nhanh đạo kiếm quang này lại sẽ thu hồi đi.
Tân Mục vội vàng dẫn theo Long Kỳ Lân, đuổi theop bước chân của hắn.
Mà phía dưới, đám người Yến Khấp Linh, Mộ Thu Bạch cùng Thiên Long Vương đều ngẩng đầu, chỉ thấy Tân Mục Tinh Ngạn dẫn theo Long Kỳ Lân chạy ở trên đỉnh đầu của bọn họ, trong lòng mọi người nhất thời kinh sợ:
- Kiếm quang này không phải là sát trận của Đọa Thần cốc, mà là một cây cầu sao?
Xung quanh bọn họ còn có rất nhiều Bán Thần không ngừng tan rã ở trong thần hà, đi tới một hồi bọn họ lại hóa thành một đống xương trắng rơi xuống, mọi người có cảm giác vô cùng áp lực.
Yến Khấp Linh vội vàng phóng người nhảy dựng lên, nhảy đến trên cầu kiếm, nói:
-Ở đây an toàn. Những người khác đều nhảy lên, đột nhiên có sáu bảy người thân thể khá cao, vừa nhảy đến trên cầu kiếm, lại thấy đầu không cánh mà bay, còn có người bị gọt đi mất nửa cái đầu, trông vô cùng khủng khiếp!
- Cẩn thận, cầu kiếm này chỉ có thể bảo vệ ở độ cao bảy thước, cúi người xuống!
Thiên Long Vương vội vàng hô to.
Đợi đến khi bọn họ rơi vào trên cầu kiếm, Tần Mục cùng Tinh Ngạn đã đi tới cuối cầu kiếm này, trước là đoàn ánh sáng, phía sau ánh sáng một vách núi, có một cầu nổi nối liền với bờ bên kia của vách núi.
Tinh Ngạn từ trên kiếm quang nhảy xuống, vừa vặn rơi vào trên cầu nổi, Tần Mục cũng vội vàng nhảy xuống, hẳn vừa rơi vào trên cầu nổi, lại nghe oong một tiếng, đạo kiếm quang kia bỗng nhiên thu tia sáng đỉnh đầu bọn họ, thân hà bị kiếm quang chặt đứt lại một lân nữa khép lại.
Đám người Yến Khấp Linh vừa nhảy vào trên cầu nhất thời dưới chân không còn, trong lòng bọn họ thầm nghĩ không xong, đã thấy thần hà khắp bầu trời vọt tới.
~ Lui ra ngoài!
Thiên Long Vương kiên quyết quát.
Mọi người đều lùi lại về phía sau, lại có mấy người chạy chậm lại hóa thành xương trắng ngã trên mặt đất.
Mọi người chạy ra khỏi Đọa Thần cốc, Mộ Thu Bạch lại một lần nữa mở ra cánh cửa này, để cho càng nhiều Bán Thần cánh chim bay ra ngoài, quát:
- Lộ ra cầu kiếm kial
Vùi
Cầu kiếm lại hiện ra, chém tới hàng trăm Bán Thần cánh chim, lưu lại một bãi thi thể, Mộ Thu Bạch cuối cùng xác định phương vị chính xác của cầu kiếm. Mà ở trên cầu nổi bên vách núi, Tinh Ngạn lắc đầu, nói:
- Những tên này chỉ biết dùng mạng chất đống.
Tân Mục cười nói:
- Ngươi chết mấy cái mạng như vậy, mới tìm được đạo cầu kiếm kia?
Tinh Ngạn im lặng, cố nén kích động muốn đánh chết hắn.
Bọn họ đi tới đỉnh núi đối diện, sau vách núi là một sơn cốc, xung quanh sơn cốc là vách đá chót vót với từng sợi dây xích nối liền bốn phương tám hướng, treo một cái quan tài, quan tài dựng thẳng, phía dưới lại một cái giếng đát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận