Mục Thần Ký

Chương 2553: Phụ tử Thiên Công (2)

Chương 2553: Phụ tử Thiên Công (2)Chương 2553: Phụ tử Thiên Công (2)
Có lẽ những người bị Đại công tử phong ấn trong không gian phế tích kia cũng có thể coi là bằng hữu của hắn, thế nhưng cũng không đúng lắm. Mọi người chỉ đồng bệnh tương liên, tán gẫu giết heo gì đó mà thôi. Ai nấy đều che giấu quá khứ của riêng mình, không dám nói cho người khác, tính ra cũng chẳng phải tri giao.
Trong suy nghĩ của hắn, hai từ "bằng hữu" này quá nặng.
- Ngươi không phải là công cụ giết chóc, cũng không phải là thanh đao trong tay ta, mà là bằng hữu của ta.
Tân Mục cất tiếng nói phía sau lưng hắn:
- Ngươi là một người bằng hữu đáng tin cậy. Ta sẽ là bằng hữu đầu tiên của ngươi ở thời đại này, sau này ngươi cũng sẽ gặp gỡ những người khác, trở thành tri giao của bọn họ.
Thương Quân quay đầu lại:
- Ta không cần. Hai từ "bằng hữu" này quá rẻ mạt, bất cứ ai mở miệng cũng có thể nói bản thân mình là bằng hữu của ta. Ngươi cũng chẳng phải là bằng hữu của ta. Tình bằng hữu sẽ chỉ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán đúng sai thiện ác của ta, khiến ta mềm lòng.
Hắn đón ánh nắng đi về phía đông, giọng nói vang vọng:
- Thất công tử, nếu như đám người thành đạo như các ngươi quá nhiều, khiến vũ trụ này sụp đổ, vậy thì đến lúc đó ta vẫn sẽ ra tay, cho dù là ngươi, ta cũng tuyệt đối không hạ thủ lưu tình! Nếu như sau khi giành chiến thẳng, các ngươi làm điều ngang ngược, ta vẫn sẽ ra tay! Thế giới này cân một thanh đao là ta! Chứ không phải là thanh đao trong tay ngươi!
Tân Mục nở nụ cười, nói với Linh Dục Tú ở bên cạnh:
- Nếu như ta thật sự làm điều ngang ngược, hắn chắc chăn sẽ không ra tay giết ta. Ta biết hắn đã coi ta là bằng hữu rồi.
Linh Dục Tú nhoẻn miệng cười:
- Phu quân, ta cảm thấy ngươi nghĩ nhiều rồi.
Thương Quân bước đi trên mảnh đất Diên Khang, cứ lang thang phiêu bạt không mục đích từ quan ải cho đến thành thị, từ thành thị cho đến nông thôn.
Diên Khang thái bình thịnh thế, nào đâu còn thấy cảnh giết chóc trên chiến trường. Nơi đây bao trùm bởi khung cảnh yên bình cũng khiến trong lòng hẳn tràn ngập cảm giác bình yên, xa rời chiến đấu và phân tranh.
Trận chiến ở tiên tuyến vẫn còn đang tiếp tục, thế nhưng phía hậu phương lại không hề bị ảnh hưởng. Sau khi tin tức Thiên Đình đại bại được truyền đi, tất cả mọi người đều như trút bỏ được gánh nặng, trên gương mặt ai nấy đều dần xuất hiện nụ cười.
Hắn ngậm một cọng cỏ trong miệng, dựa vào gốc cây, lười biếng nhìn ánh mắt trời xuyên qua tán lá.
Lúc này, bảy tám đứa trẻ con chạy tới, vui cười hớn hở, chạy tới chạy lui, trông vô cùng náo nhiệt.
Sau khi bọn trẻ rời đi, Thương Quân nhặt chiếc vòng hoa mà chúng để lại, đội lên đầu mình, sau đó khoanh tay trước ngực, dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi.
- Ánh mặt trời, đẹp quá...
Hắn lẩm bẩm nói, cọng cỏ trong miệng rung lên.
Huyền Đô. Quần tinh dao động, tinh đấu chuyển dời, điều đó cho thấy thiên hạ vẫn chưa hề thái bình.
Chẳng qua lúc này đây, số người chú ý tới Huyền Đô không hề nhiều. Trước mắt, đại quân chủ lực của Diên Khang vẫn đang truy kích Thiên Đình, đánh đuổi tàn binh của Thiên Đình ra khỏi Nguyên Giới.
Trận chiến bên trong Huyền Đô là trận chiến giữa Thiên Công và Tổ Thần Vương.
Huyền Đô quả thật vô cùng rộng lớn, cho nên cũng bởi vậy mà trận chiến này không hề ảnh hướng tới Nguyên Giới. Thời điểm bình định Huyền Đô, Giang Bạch Khuê cũng chỉ đánh tan và vây quét đại quân Nguyệt Lượng Thủ và Thái Dương Thủ của Huyền Đô, chứ không hề nhúng tay vào trận chiến giữa Thiên Công và Tổ Thần Vương.
Hành động của hẳn cực kỳ lý trí, bởi lẽ khi đã bình định đại quân Nguyệt Lượng Thủ và Thái Dương Thủ, cho dù Thiên Công có chết trong tay Tổ Thần Vương đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đến đại cục.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần trực tiếp tấn công đại doanh Thiên Đình, hơn nữa còn mang lại hiệu quả không thể tưởng tượng được, đủ để khiến lòng quân của Thiên Đình sụp đổ. Bởi vậy, hắn dứt khoát quyết đoán dẫn binh rời khỏi Huyền Đô, chỉ để lại đôi phụ tử là Thiên Công và Tổ Thần Vương.
Đạo tâm của Tổ Thần Vương đã rơi vào trong thân thông Cửu Ngục Tỏa Tâm Đạo Trường Tồn, bị nhốt cùng một chỗ với đạo tâm của Thiên Công.
Trận chiến giữa đạo tâm của phụ tử hai người không thể nào nhanh gọn bằng cuộc chiến giữa đao thật thương thật, thế nhưng lại càng nguy hiểm hơn.
Bên trong Cửu Ngục Đài, đạo tâm của Thiên Công và Tổ Thần Vương giao chiến với nhau. Mà ở bên ngoài, chân thân của Thiên Công không hề nhúc nhích, chỉ có Tổ Thần Vương và Thiên Công chuyển thế vẫn đang chiến đấu sinh tử!
Chân thân của Thiên Công được bao trùm bởi tinh quang, đạo quang của Thiên Đạo không ngừng trôi đi, chảy vào trong người của Thiên Công chuyển thế.
Sau khi chuyển thế thân của Thiên Công bị Tổ Thần Vương đánh nát thì cảnh tượng lạ kỳ này lại xuất hiện. Chân thân của Thiên Công không còn nghe theo sự chỉ huy của Tổ Thần Vương, mặc cho Tổ Thần Vương thi triển pháp lực ra sao, dùng nguyên thần khống chế như thế nào thì nhục thân Cổ Thần này vẫn mãi không nhúc nhích.
Trong khi đó, Thiên Đạo lại chảy ra khỏi chân thân Thiên Công, bắt đầu tuôn về phía hồn phách của Thiên Công, tái tạo nhục thân cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận