Mục Thần Ký

Chương 2025: Ra khỏi Vô Ưu Hương (2)

Chương 2025: Ra khỏi Vô Ưu Hương (2)Chương 2025: Ra khỏi Vô Ưu Hương (2)
Đột nhiên Khai Hoàng thản nhiên nói:
- Thế ai là tên ngốc vậy?
- Ta! Ta ngốc!
Tân Mục sảng khoái thừa nhận, còn thúc giục:
- Nói nhanh lên, rốt cuộc là nơi nào khiến ngươi cảm thấy thâm sâu khó lường!
- Phía dưới Quy Khư.
Khai Hoàng nói:
- Nơi đó cũng là nơi Kiếm Đạo của ta không cách nào vào được.
Tân Mục kinh ngạc, nhướng mày hỏi:
- Quy Khư?
- Không phải Quy Khư, mà là phía dưới Quy Khư. Khai Hoàng nói:
- Ta thấy khi Kiếm Đạo của ta mở rộng đến nơi đó sẽ bị một cái hố đen kịt không chút ánh sáng nuốt chứng, tất cả cảm ứng đều biến mất, thậm chí nơi đó còn khiến cho Kiếm Đạo của ta sợ hãi, run rẩy.
Tân Mục khẽ nhíu mày, đi tới đi lui.
Hắn đều đã từng đến hai nơi mà Khai Hoàng nói. Hắn tiến vào Huyền Không Giới của Xích Minh Dư Tộc là vì liên thủ với Xích Minh Thần Tộc. Thế nhưng, hắn lại hoàn toàn không hay biết gì về nơi đó, chỉ biết Nguyệt Thiên Tôn đã từng tới, suýt chút nữa không thể sống sót ra ngoài.
Bên trong Đại Uyên Quy Khư, hắn phát hiện ra thi thể của Nguyên Mẫu cùng với trâm cài của Lăng Thiên Tôn. Hắn cũng đã đi vào nơi sâu nhất của Đại Uyên, nhưng mà đó là mượn Tịnh Đế Song Liên để tiến vào.
Rốt cuộc trong Đại Uyên có thứ gì, hẳn cũng không biết. - Quả thật hai nơi này đều là nơi tốt để giấu thứ gì đó. Khai Hoàng nghiêm túc song song nhắc tới hai nơi này, thành Ngọc Kinh Tổ Đình cùng với cây thế giới, xem ra hai nơi này đều có thể là nơi mà bản đồ của Thái Dịch chỉ định...
Khai Hoàng liếc hắn một cái, bình tĩnh nói:
- Tốt nhất ngươi nên bỏ tâm tư thăm dò mấy nơi này đi. Những nơi này rất nguy hiểm, ngay cả ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là ta cũng không dám nói có thể bình an thoát ra.
Tân Mục thờ ơ nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta tự biết chừng mực mà.
Khai Hoàng nhíu mày, cảm giác giống như vừa rồi mình cũng dùng câu này để trả lời lấy lệ với Tân Mục.
Tân Mục cũng phát hiện ra điều này, hai người im lặng một lát rồi đột nhiên đồng thanh nói:
- Chúng ta đều không được đi!
Vừa dứt lời, hai người liếc nhau rồi bỗng nhiên cùng cười to.
Tân Mục đứng dậy, thu Trảm Thần Đài và Trảm Thần Huyền Đao lại, thản nhiên nói:
- Chuyện cứu Lăng Thiên Tôn không thể chậm trễ, phải càng sớm càng tốt! Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!
Khai Hoàng khẽ gật đầu.
Tần Mục bay lên trời, lúc đáp xuống Kim Thuyền Độ Thế, hắn lại vô tình nhìn thấy trên thuyền có một bóng người.
Khai Hoàng cũng chú ý tới điểm này, hơi nhíu mày, dù hắn đã thành đạo rồi nhưng vẫn không thể thấy rõ bóng dáng trên thuyền là ai.
- Chờ tin tức của ta, hẹn gặp lại ở Dũng Giang nơi Diên Khang!
Tay áo Tân Mục bay phất phới, Kim Thuyền Độ Thế giương buồm khởi hành, bay vào phía hư không bên kia.
Khai Hoàng đưa mắt nhìn hắn đi xa rồi ngay lập tức quay trở lại nhiệm vụ. Hắn đi thẳng tới Trọng Thiên cao nhất của Vô Ưu Hương, Thái Thanh Cảnh.
Hắn tự mình đánh trống trận, triệu tập văn võ trọng thần của ba mươi ba Trọng Thiên trong Vô Ưu hương.
Trống trận này là trống dùng trong chiến trận, dùng để huy động ba mươi ba Trọng Thiên của Vô Ưu Hương. Khi tiếng trống vang lên, tất cả quan võ quan phụ trách chuẩn bị chiến đấu đều phải tập hợp ở Thái Thanh Cảnh.
Sau khi đánh một hồi trống trận, Khai Hoàng ngồi ngay ở trước mặt trống to lớn cao tới mấy trượng này, nhắm mắt lại không nhúc nhích. Bốn ngày sau, hắn mở mắt ra. Lúc này, trên quảng trường phía trước trống lớn đã có hàng vạn tướng sĩ quân phục chỉnh tề, đứng ở đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong bốn ngày qua, người từ khắp mọi nơi đều không ngừng tập trung tại nơi này, nhưng mỗi người sau khi đi tới đây đều không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Họ yên lặng mỗi người một vị trí, lẳng lặng chờ đợi.
Nguyệt Thiên Tôn cũng tới nơi đây, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi tán thưởng cách trị quân nghiêm khắc của Khai Hoàng.
Khai Hoàng đứng dậy, ánh mắt sắc bén như kiếm quét qua khuôn mặt của những tướng sĩ cả cũ lẫn mới.
- Ta đã thành đạo rồi.
Giọng nói của hắn vang lên trong không trung, không cao không thấp lại hùng hồn hữu lực. Giọng nói của hắn không chỉ truyền khắp quảng trường, mà thậm chí còn truyền đến Bình Dục Thiên, Long Dụ Thiên, Ngọc Long Thiên, truyền thẳng đến Thái Hoàng Thiên, khiến cho bất kỳ ngõ ngách nào, bất kỳ ai trong Vô Ưu Hương đều có thể nghe được lời hắn nói.
- Ta đã thành đạo rồi, có đây đủ sức lực rồi, cho nên các ngươi cũng không cần ở lại nơi này nữa, Vô Ưu Hương cũng nên rời khỏi Bỉ Ngạn Hư Không rồi.
Giọng nói của hắn truyền vào trong tai mỗi người ở đây rõ ràng mạch lạc, ngôn ngữ tự nhiên không màu mè, phản phác quy chân giống như Kiếm Đạo của hắn vậy.
- Trên đời này không hề tồn tại Vô Ưu Hương chân chính, bên kia Hư Không không có, ngoại giới cũng chẳng có.
Hắn bước lên trước, đi ngang qua †rước mặt từng lão tướng:
- Sau khi chúng ta bước ra ngoại giới sẽ nguy hiểm hơn ở đây, cũng sẽ chết nhiều người hơn.
Lúc này, Tân Mục đứng trên Kim Thuyền Độ Thế, rời khỏi vùng đất Thái Hư, tiến vào chư thiên vạn giới. Hắn nhìn Nguyên Giới càng ngày càng gần, ánh mắt cũng càng ngày càng sâu thẳm xa xăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận