Mục Thần Ký

Chương 2392: Khanh vốn là giai nhân (2)

Chương 2392: Khanh vốn là giai nhân (2)Chương 2392: Khanh vốn là giai nhân (2)
Bát Vệ này tự như tám vị Thiên Tôn đang tọa trấn!
Hạo Thiên Đế nhìn Thái Sơ, nói:
- Thái thượng hoàng, phá vỡ màn trời U Đô Nguyên Giới.
Thái Sơ khom người nhận lệnh, sau đó đứng thẳng dậy. Đạo thụ của hắn bay lên không trung, Đại La Thiên Nhất Khí lập tức giáng lâm!
Khoảnh khắc đạo thụ của hắn bay vào Đại La Thiên Nhất Khí, một âm thanh chấn động đột nhiên truyền tới. Bầu trời Nguyên Giới lập tức nứt làm đôi, hóa thành bốn mươi chín vệt ánh sáng lao xuống bên dưới, rơi vào phía sau Vô Ưu Hương.
Bốn mươi chín vệt ánh sáng rơi xuống đất kia chính là Thiên Cương do Thiên Công dựng lên, hóa thành vùng Huyền Đô Nguyên Giới. Khi bốn mươi vệt ánh sáng rơi xuống bên cạnh Thiên Công, chúng nhanh chóng biến thành từng món chí bảo Thiên Đạo cắm xuống xung quanh hắn.
Màn trời vỡ tan, mặt trời mặt trăng và chòm sao treo trên không trung cũng đồng loạt biến mất!
Mặt mày Thiên Công tái nhợt, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Hắn vươn tay cầm lấy chí bảo Thiên Cương cắm trên mặt đất, sau đó phất tay áo, cất những chí bảo Thiên Đạo còn lại đi.
- Thái Sơ, bản lĩnh của ngươi vẫn mạnh như thết
Thiên Công ngẩng đầu nhìn về phía đạo thụ trên bầu trời. Đó là đạo thụ và Đại La Thiên Nhất Khí của Thái Sơ. Chỉ cần Thái Sơ trấn áp được không trung của Nguyên Giới, năm mươi chí bảo Thiên Đạo của hắn đừng mơ tưởng đến việc sử dụng được nữa.
Bên ngoài bầu trời đen kịt, không hề có mặt trời mặt trăng hay vì tỉnh tú nào.
Toàn bộ Nguyên Giới chìm vào bóng đêm và lạnh lẽo, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ những tòa thần thành và chư thiên điểm xuyết trong màn đêm của Nguyên Giới.
Tổ Thần Vương trong Huyền Đô sớm đã che đậy chòm sao, di dời mặt trời và mặt trăng của Nguyên Giới, khiến Nguyên Giới lẻ loi trơ trọi lơ lửng trong vũ trụ hắc ám.
Nguyên Giới của hiện tại không hề có sự phân chia ngày đêm. Khi thức dậy, mọi người không hề nhìn thấy mặt trời mọc như thường ngày, mà trong đêm tối, trên không trung cũng không hề có trăng sáng, cũng không hề có sao trời!
Bảy ngày sau, mặt biển bắt đầu đóng băng, không trung Nguyên Giới xuất hiện từng đám mây đen bao trùm Nguyên Giới, tuyết dày cứ rơi suốt mấy tháng trời, mãi cho đến khi Nguyên Giới bao phủ bởi băng và tuyết!
Sau ban ngày, nơi sâu nhất dưới đáy đại dương cũng sẽ kết thành một tảng băng khổng lồ, khiến cả Nguyên Giới hóa thành một vùng cực kỳ băng giá!
Lúc này, ngay cả không khí mà mọi người quen thuộc cũng sẽ đóng băng!
Một phần của không khí sẽ đóng băng, một phần sẽ hóa thành chất lỏng, linh năng của Nguyên Giới cũng sẽ không còn lưu chuyển, tất cả sinh mệnh đều sẽ chết đii
Mà hiện tại mới chỉ là đêm đầu tiên!
Trong đêm đen, mặt trời của từng tòa thần thành Diên Khang bỗng nhiên bay lên, từng chiếc thuyền Thái Dương khổng lồ hệt như những con cự thú với mười hai cái chân cũng sải bước dọc theo quỹ đạo vận hành đã định sẵn.
Mà những chiếc thuyền Thái Dương khác bên cạnh thân thành cũng đã khởi động, thả từng vầng mặt trời xuống.
Dần dà, số lượng thuyền Thái Dương xuất hiện khắp mọi ngóc ngách của Diên Khang và Vô Ưu Hương càng ngày càng nhiều. Từ trên trời cao nhìn xuống, chúng hệt như những ngọn nến sáng bừng bay lên từ mặt đất tăm tối, mà ánh sáng phát ra từ những ngọn nến ấy cũng ngày một mạnh hơn, dần dần xua tan bóng đêm.
Trên thuyền Thái Dương xuất hiện thêm rất nhiều Thần Nhân mặc áo bào trắng. Đó là Thần tộc đến từ Huyền Đô.
Trong trận chiến Huyền Đô năm đó, Tân Mục đã cứu Thiên Công, đã cứu rất nhiều tộc nhân của Thần tộc Huyền Đô, sau đó đưa bọn họ đến Diên Khang. Bọn họ vốn là Thái Dương Thủ của Huyền Đô, mà Thái Dương Thủ của Huyền Đô bây giờ sớm đã đổi thành Thần Ma của Thiên Đình. Sau khi tới Diên Khang, bọn họ lập tức trở thành Thái Dương Thủ của Nguyên Giới.
Những vị Thái Dương Thủ đó đứng trên thuyền Thái Dương, kéo theo từng vâng mặt trời nhân tạo khổng lồ, mang lại ánh sáng cho thế gian, giúp vạn vật sinh trưởng, xua tan giá lạnh.
Đích đến của những chiếc thuyền Thái Dương này là từng cái giếng Thái Dương đã được tu sửa lại từ trước, mà bên trong giếng Thái Dương này lại ẩn chứa từng vâng mặt trời nhân tạo. Với tốc độ của thuyền Thái Dương, từ lúc khởi hành cho đến lúc cập bến cần vừa khéo nửa ngày. Sau khi đến đích, thuyền Thái Dương sẽ đi vào trong giếng Thái Dương.
Trong từng tòa Thiên Cung của Thiên Đình, từng vị cường giả Đế Tọa và Lăng Tiêu mạnh mẽ dõi mắt nhìn cảnh tượng này từ phía xa, trong lòng sinh ra một cảm giác chấn động.
- Nhiều thuyên Thái Dương và giếng Thái Dương đến như vậy, xem ra quả thật hoàng đế Diên Phong Đế của Diên Khang cũng là nhân tài hiếm có, chỉ trong thời gian ngắn mà có thể chuẩn bị xong nhiều biện pháp ứng phó như thết
Thượng công Chử Ngọc Minh trong Thất Công lẩm bẩm:
- Quả thật Diên Phong Đế rất đáng sợ, có hùng tài vĩ lược...
- Có lẽ không phải là Diên Phong Đế. Diên Phong Đế mới tại vị mười chín năm, mà trong thời gian mười chín năm thì không thể nào chuẩn bị xong nhiều thuyền Thái Dương và giếng Thái Dương đến thế được.
Một người khác thấp giọng nói:
- Nếu muốn kiến tạo nhiều thuyền Thái Dương và giếng Thái Dương đến vậy thì buộc phải cân đến bốn năm mươi năm! Cũng có nghĩa là khi vị phu nhân kia vẫn còn tại vị thì đã bắt đầu kiến tạo! Lúc đó, vị phu nhân kia đã đưa ra kế hoạch làm thế nào để ứng phó với tình huống mặt trời biến mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận