Mục Thần Ký

Chương 1968: Mỹ nhân tuổi xế chiều (2)

Chương 1968: Mỹ nhân tuổi xế chiều (2)Chương 1968: Mỹ nhân tuổi xế chiều (2)
Con đường này, cho dù có thể sẽ chết trên đường, bọn họ vẫn phải tiếp tục đi!
Bọn họ ổn định cách một khoảng phía sau thuyền nhỏ của Tân Mục, xuyên qua con sông hỗn độn thứ sáu, con sông hỗn độn thứ bảy, những thứ kỳ dị trên mặt sông càng ngày càng ít, không còn dày đặc như trước.
Đột nhiên Tân Mục cảnh giác, vừa thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công, cố gắng chuyển đổi nhiều nguyên khí hơn thành nguyên khí Thái Cực, đồng thời nhìn chằm chằm vào mặt sông một cách thận trọng.
Tường Thiên Phi cũng nghiêm túc nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt sông hỗn độn mênh mông, ánh mắt đi tới chỗ nào thì nơi đó đều là khí hỗn độn, hoàn toàn không thể thấy rõ bên trong có gì. Nhưng Tân Mục lại có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều, điều khiển thuyền nhỏ không đi theo đường thẳng nữa, mà là uốn khúc trên mặt sông đi về phía trước, giống như là đang né tránh thứ gì đó trong hỗn độn.
Tâm mắt của Tường Thiên Phi không mạnh mẽ như hắn, nàng thấp giọng hỏi:
- Mục Thiên Tôn, ngươi nhìn thấy cái gì vậy?
Tân Mục thấp giọng nói:
- Trong hỗn độn có người.
Trong lòng Tường Thiên Phi lạnh lão, dò hỏi:
- Người nào?
- Người sống! Ta định tránh hắn, nhưng hắn luôn ở phía trước.
Tân Mục vừa nói tới đây, đột nhiên một luồng gió lạnh thổi tới từ dòng sông hỗn độn. Làn gió nổi lên, thổi vù vù trên mặt sông, khiến khí hỗn độn mù mịt như nước sôi ùng ục.
Vẻ mặt Tường Thiên Phi tái mét:
~- Mục Thiên Tôn!
Tân Mục nghiến răng, lái thuyền nhỏ lao nhanh về phía trước, không còn né tránh người phía trước nữa.
Phía sau thuyền nhỏ, tốc độ của luồng gió lạnh lẽo đó vô cùng nhanh, mọi thứ nó lướt qua đều hư hóa, thậm chí cả khí hỗn độn đang lơ lửng trên mặt sông cũng hư hóa theo!
Tần Mục không nói lời nào, điều khiển thuyền nhỏ chạy về phía trước, mà ở phía sau thuyền nhỏ, Tường Thiên Phi chỉ cách hắn không đến một trượng, song tóc nàng đã bị kéo dài ra bởi gió lạnh!
Mỗi một sợi tóc của nàng đều dài đến vô tận, đồng thời cũng mỏng đến vô hạn!
Đây là Chung Cực Hư Không!
- Mục Thiên Tôn, nhanh hơn! Trên trán của Tường Thiên Phi toát mồ hôi lạnh, thúc giục hắn:
- Nếu không nhanh hơn, chúng ta cũng sẽ bị hư hóal
Tân Mục cắn chặt răng, điều động tất cả tu vi, xông thẳng về phía trước. Đột nhiên, thuyền nhỏ giống như va phải thứ gì đó, tất cả lập tức yên tĩnh chỉ trong nháy mắt, phía dưới không có sông hỗn độn, phía sau cũng không có gió lạnh đuổi theo, xung quanh cũng không có khí hỗn độn dày đặc bao phủ.
Chiếc thuyền nhỏ giống như đang nổi lành bềnh trên một hồ nước xanh thẳm yên tĩnh, nhưng không hề dừng lại trên mặt nước, mà là lặng lẽ di chuyển trên mặt nước.
Tường Thiên Phi ngây người, hít thở không khí một cách tham lam. Nơi này giống như chốn bồng lai trong nơi hỗn độn, không bị đại kiếp hủy diệt xâm nhập làm ô nhiễm.
Tân Mục càng thêm căng thẳng hơn, lao nhanh về phía trước.
Lúc này, Tường Thiên Phi nhìn thấy một cây lớn đứng sừng sững trên mặt hồ yên tĩnh này, cành lá của cây lớn xanh um tươi tốt, rậm rạp um tùm.
Đó là một đạo thụ, trên đạo thụ treo lác đác vài đạo quả, một kẻ mang dáng vẻ Đế Hoàng đang ngồi dưới tàng cây, một tay đang cầm cuốn sách, mắt đang nhìn cuốn sách, tay còn lại đang gảy dây đàn.
Có lẽ sách trong tay hắn là cầm phổ, dường như khúc nhạc rất khó đàn tấu, vì vậy phải vừa xem phổ vừa đàn tấu.
- Có cường giả trong hỗn độn đã vượt qua đại kiếp hủy diệt!
Khóe mắt của Tường Thiên Phi không ngừng giật giật, trong lòng âm thầm kêu khổ. Từ đạo thụ của Đế Hoàng dưới tàng cây này, nàng có thể thấy được đây là một cường giả vô địch, dùng đạo thụ bảo vệ bản thân, hình thành một chốn bồng lai không bị đại kiếp hủy diệt xâm nhập!
Tôn tại mạnh mẽ như vậy, ngay cả gió lạnh cũng không thể thổi tới đây!
Tại sao hắn không lên bờ, còn đang chờ đợi điều gì?
Lúc trước Tân Mục vẫn luôn điều khiển thuyền nhỏ đi đường vòng, lẽ nào là để né tránh vị Đế Hoàng này?
Tốc độ của thuyền nhỏ vô cùng nhanh, lướt qua đạo thụ. Đột nhiên tiếng đàn đứt quãng dưới tàng cây dừng lại, Tường Thiên Phi lạnh buốt sống lưng, lập tức nhìn về phía Đế Hoàng dưới tàng cây đó.
Đúng lúc này, chỉ thấy nữ tử trong đạo quả khô héo trên vai Tường Thiên Phi mở miệng, trong miệng phát ra thứ đạo ngữ không rõ ý nghĩa, nói vài câu với Đế Hoàng dưới tàng cây đó.
Đế Hoàng dưới tàng cây kinh ngạc, nhìn Tân Mục và Tường Thiên Phi, mỉm cười gật đầu với hai người bọn họ, lại nói hai câu đạo ngữ với nữ tử trong đạo quả.
Nữ tử trong đạo quả hơi cúi người, thuyền nhỏ tiếp tục chạy về phía trước.
Tường Thiên Phi ngạc nhiên, đợi thuyền nhỏ chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của đạo thụ, lúc này mới vội vàng hỏi nữ tử trong đạo quả đã nói những gì với người đó.
Nữ tử trong đạo quả đó không trả lời, Tường Thiên Phi nhíu mày, đột nhiên Tần Mục nói:
- Vừa rồi nàng đang nói, Tứ công tử, hai người này đều là khách của chủ nhân Di La Cung, xin đừng ngăn cản.
Tường Thiên Phi sửng sốt.
Tân Mục tiếp tục nói: - Tứ công tử đó thì nhìn chiếc thuyên nhỏ dưới chân chúng ta, nói chủ nhân của cây gậy này đã đánh hắn vào trong đại kiếp hủy diệt, thế cho nên thực lực tu vi bị tổn hại rất lớn, hắn không thể không báo thù này. Nhưng mà, nếu hai người là khách của chủ nhân Di La Cung, thế thì cho phép bọn họ đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận