Mục Thần Ký

Chương 2705: Ngươi bị bệnh, cần phải chữa trị (2)

Chương 2705: Ngươi bị bệnh, cần phải chữa trị (2)Chương 2705: Ngươi bị bệnh, cần phải chữa trị (2)
Những người khai thiên khác cũng đồng thanh nói:
- Thủ lĩnh bị bệnh rồi. Thủ lĩnh của trước đây đâu có quan tâm đến việc này? Cho dù vũ trụ bị hủy diệt, vậy thì khai thiên thêm một lần nữa, thí nghiệm lại từ đầu là được.
Khóe mắt Thái Dịch co giật.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, cuối cùng cũng tìm thấy cánh cửa đã bị Kim Thuyền Độ Thế đâm hỏng kia. Ba mươi lăm người khai thiên đưa theo Thái Dịch nhanh chóng tiến vào bên trong. Bọn họ cười nói:
- Công tử Hỗn Độn phá giải trận pháp ở nơi này, vừa khéo có thể tiết kiệm được chút sức lực cho chúng ta.
Bia đá ở nơi đây đổ nghiêng đổ ngả, là do lần trước khi đến đây, Tân Mục dùng Kim Thuyền Độ Thế đâm vào mà tạo thành. Sau đó Đại công tử Thái Thượng xuất hiện, phân tích lợi hại cho Tân Mục, khiến Tân Mục từ bỏ ý định "chữa trị" cho Thái Dịch và người bại liệt kia.
Lúc rời đi, công tử Thái Thượng và Tân Mục cũng không hề khôi phục rừng bia đá lại nguyên trạng.
- Công tử Thái Thượng và công tử Tân Mục là hai kẻ ác. Trong vũ trụ quá khứ, bọn họ trấn áp không ít đồng đạo của chúng ta.
Người mặt cười và đám người khai thiên kia đưa theo Thái Dịch vào trong rừng bia đá. Bọn họ vô cùng cường đại, có thể cứng rắn chống lại trấn áp của rừng bia đá. Người mặt cười nói:
- Công tử Thái Thượng coi lý tưởng của Di La Cung là lý tưởng của mình. Hắn làm việc quá nguyên tắc, không thể lợi dụng hắn được. Mặc dù công tử Hỗn Độn cũng là kẻ ác, thế nhưng hẳn làm việc không hề có nguyên tắc gì, mà chính bởi vì không có nguyên tắc, cho nên mới có thể lợi dụng, chỉ đáng tiếc là cuối cùng công tử Thái Thượng vẫn thuyết phục được hắn. Bởi vậy, bọn ta không thể không mạo hiểm tới đây bằng Quy Khư, đích thân ra tay chữa trị cho thủ lĩnh.
Thái Dịch nói:
- Công tử Thái Thượng và công tử Hỗn Độn đều trấn áp những cường giả hiểm ác trên thế gian này, làm việc không hề quá đáng.
- Thủ lĩnh thật sự bị bệnh rồi.
Ba mươi lăm người khai thiên đều vô cùng lo lắng, nhưng sau đó lại yên tâm:
- May mà có thể lập tức chữa trị cho thủ lĩnh.
Thái Dịch thấy vậy, không nói lên lời.
Đột nhiên, hắn chợt nghĩ ra gì đó. Theo lý mà nói, sau khi tiến vào rừng bia đá này, hắn sẽ lập tức cảm ứng được với người bại liệt trong đây, cuối cùng hắn sẽ biến mất, trở thành người bại liệt.
Thế nhưng bọn họ đã vào sâu trong rừng đá rồi mà cơ thể hắn vẫn không hề có bất kỳ thay đổi nào!
Thái Dịch không tỏ vẻ gì, mặc cho đám người này vây quanh, tiếp tục đi sâu Vào trong.
Một lúc lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng tới khu vực trung tâm của rừng bia đá, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một thôn xóm nhỏ, rừng bia đá bao quanh thôn xóm nhỏ này, đầu thôn có một cái cây cổ thụ, trên cây treo ngược một con lợn. Con lợn kia ré lên, muốn nhảy xuống nhưng lại không thể thoát thân.
Trên tảng đá ở đầu thôn, một lão hán đang híp mắt, phì phò hút thuốc.
Trong thôn có mấy gian nhà đổ nát, một nữ nhân đang giặt y phục bên giếng, cái chày đập lên rồi lại đập xuống, phát ra âm thanh "bụp bụp”".
Ngoài ra còn có một tiểu nha đầu thắt hai bím tóc đang cố gắng leo lên cây, muốn hái trái cây. Mà dưới hiên nhà, một lão bà hai mắt lim dim đang dựa vào tường ngủ gà ngủ gật.
Ba mươi lăm người khai thiên kia dẫn theo Thái Dịch tới trước thôn, nhìn bốn phía xung quanh. Người mặt cười kia cúi người về phía lão hán:
- Đông Dương đạo huynh, cường giả đứng thứ ba năm đó của thành Thiên Đô, ngươi mất tích rất lâu rồi, không ngờ lại bị trấn áp ở nơi này! Đạo huynh, hôm nay là ngày ngươi thoát thân, cũng là ngày thủ lĩnh khỏi bệnh. Thật đáng mừng.
Lão hán Đông Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Hóa ra là Thế Cảnh đạo hữu, ta còn tưởng là ai mà lại sửa mặt xấu như vậy. Ta ở đây tốt lắm, ta không hề bị Thái Thượng trấn áp, mà là chủ động tới nơi này. Còn về thủ lĩnh, hắn không hề bị bệnh, chỉ bị thương thôi.
Người mặt cười kia nói:
- Đông Dương đạo huynh, không cần biết là thủ lĩnh bị thương hay bị bệnh, chúng ta đều phải chữa trị cho hắn. Nhục thân của thủ lĩnh ở đâu? Mau đưa hắn ra.
Lão hán Đông Dương nhíu mày, ánh mắt quét qua gương mặt của đám người khai thiên, sau đó dập tẩu thuốc, đứng dậy, cười ha hả nói:
- Sau khi thủ lĩnh chết, các ngươi càng ngày càng không có tiền đồ, người không ra người quỷ không ra quỷ, dọa người ta sợ chết khiếp. Các ngươi quay về đi, thủ lĩnh không cần các ngươi.
Người mặt cười kia thở dài một tiếng: - Xem ra Đông Dương đạo huynh cũng bị bệnh rồi, cần phải chữa trị.
Những người khai thiên khác cũng nhao nhao nói:
- Đông Dương đạo huynh bị bệnh rồi, mau mau nằm xuống, bọn ta giúp ngươi chữa trị!
Lão hán Đông Dương giận tím mặt, quát lên một tiếng, giọng nói vang dội như sấm:
- Các ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?
Ba mươi lăm người khai thiên làm như không nghe thấy tiếng quát của hắn. Ai nấy đều ngẩng đầu lên, dùng gương mặt quỷ dị nhìn hắn.
Lão hán Đông Dương giật nảy mình, tiếng quát của hắn có thể ảnh hưởng đến tâm trí của người bị quát, đạo vấn đạo tâm của người khác, cho dù là điện chủ hay công tử của Di La Cung thì khi đối mặt với tiếng quát của hắn cũng phải đáp lại, đánh thức thứ ẩn sâu trong đạo tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận