Mục Thần Ký

Chương 1450: Tước danh, hủy hình

Chương 1450: Tước danh, hủy hìnhChương 1450: Tước danh, hủy hình
Tân Mục vung roi, không ngừng quật xuống, Hạo Thiên Tôn không thể nào tránh được, thương tích của nguyên thân ngày càng nặng. Nguyên thần của hẳn còn có thể trụ được ở thần thức Đại La Thiên của Thái Đế, nhưng thêm công kích nhằm vào nguyên thần của Tân Mục, hắn đã cảm nhận được nguyên thần của mình đang yếu đi một cách nhanh chóng.
Mục đích của Tần Mục không phải dùng sức một mình tiêu diệt nguyên thần của hắn, mà Tần Mục cũng không tiêu diệt nổi. Cho dù có cho thêm mười cây Thất Hồn Thảo thì cũng chẳng thể hút khô hết năng lượng trong nguyên thần của hắn.
Mục đích của Tần Mục là làm suy yếu nguyên thần của hắn, để thần thức Đại La Thiên của Thái Đế tiêu diệt hắn. Hạo Thiên Tôn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, trí tuệ của Tân Mục quá đáng sợ, quá thâm sâu. Mượn tất cả những sức mạnh có thể dùng được để đưa hắn vào chỗ chết.
Nguy cơ lớn hơn chính là đạo hạnh của hắn khó có thể áp chế nổi nữa.
Cứ tiếp tục như thế, chắc chắn năng lượng hỗn loạn trong cơ thể hắn sẽ nổ tung, khiến hắn thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.
Vèol
Hắn bỏ đi một tòa Thiên Cung, rồi lại bỏ đi một tòa nữa. Chỉ chốc lát ngắn ngủi, Hạo Thiên Tôn đã bỏ mất mười tòa Thiên Cung, không tiếc gì những đạo hạnh đó nữa.
Sau khi bỏ chúng đi, cảm giác lúc nào cũng có thể phát nổ mới ổn định hơn một chút. Trái tim của hắn đang chảy máu, bỏ mấy tòa Thiên Cung đi cũng không biết bao giờ mới có thể tu luyện lại được. Nhưng cũng chính vì bỏ đi, mới khiến hắn có được cơ hội thở dốc.
Chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm, hắn đụng nát một cây trụ đen to lớn, cưỡng chế thoát ra ngoài từ đại trận U Đô.
Ở phía sau hắn, Tân Mục nhấc một nắm tay cỡ như ngọn núi lên, một quyền nện xuống hậu tâm của hắn, đập hắn lăn trên mặt đất, lăn lông lốc đi thật xa.
Chát!
Roi Minh Hà quét tới, Hạo Thiên Tôn bị quật trúng giữa không trung, thất khiếu chảy máu, cả người xoay tròn không ngừng, máu chảy ra từ thất khiếu bay vòng quanh thân thể hết vòng này đến vòng khác.
Tân Mục vung roi, đồng thời cái đầu to lớn cũng nhô ra phía trước, con mắt thử ba trên mi tâm Thổ Bá mở ra, vô số đạo văn hình cánh bướm lộng lẫy từ con mắt thứ ba tràn ra khắp nơi.
Uỳnh!
Một luồng ma quang to như cây cột thẳng tắp vọt lên, xuyên thủng thân thể Hạo Thiên Tôn, ghim hắn lên mặt đất, ép cơ thể hắn trượt về phía trước mấy trăm dặm, đâm xuyên qua từng ngọn núi lớn.
Những ngọn núi này bị ma quang chiếu xạ xẻ thành hai nửa!
Đột nhiên thân hình Hạo Thiên Tôn lại biến mất lần nữa, điều động Tiên Thiên Nhất Khí chạy từ U Đô Thái Hư ra vùng đất Thái Hư.
- Chạy? Ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta chắc?
Thổ Bá Tần Mục hóa thành sải bước dài về phía trước, chỉ vài bước đã từ U Đô Thái Hư xông ra vùng đất Thái Hư, thân thể từ Thổ Bá hóa thành Thiên Công, hai tay giơ cao, quần tỉnh trên bầu trời chợt hiện ra.
Tinh thân càng lúc càng lớn, dường như cách vùng đất Thái Hư ngày càng gần. Tỉnh thần to như cái đấu, xếp thành từng nhóm trên bầu trời, kết hợp thành hình dạng các loại bảo vật thiên đạo: đấu, tán, ấn, tinh, phiến, chước, cái... đánh về phía thân hình còn chưa dừng lại của Hạo Thiên Tôn.
Bốn mươi chín loại bảo vật thiên đạo không ngừng rơi xuống, mặt đất chấn động, những cây nấm khói mọc lên liên tiếp, mỗi cây cách nhau mấy trăm dặm, cực kỳ đồ sộ.
Trong đại doanh Thiên Đình, từng Thần Nhân Thiên Nhãn của Thần tộc rối rít nhìn sang, không khỏi biến sắc, vội vàng bẩm báo cho thành chủ các thành, kêu rằng:
- Đại sự không ổn rồi! Mục Thiên Tôn đang đuổi giết Hạo Thiên Tôn! Từ U Đô giết đến vùng đất Thái Hư, đánh suốt mấy ngàn dặm.
Trấn thủ những tòa thần thành đều là cao thủ hàng đầu của Thiên Đình, có Thiên Sư, Thiên Vương, cũng có tứ Đế, nghe vậy đều cười nói:
- Hoang đường! Mục Thiên Tôn chỉ là đứa trẻ, ỷ vào thân phận mà huênh hoang khoác lác, nào có thực lực giết được Hạo Thiên Tôn? Hạo Thiên Tôn hắt hơi cũng chết hắn.
- Là thật đấy!
Chư tướng trong trận doanh Thiên Đình đều tới tấp trèo lên cổng thành, hoặc lơ lửng trên không xem chừng, xa xa thấy tình hình Tân Mục truy sát Hạo Thiên Tôn, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy ai nấy mặt xám như đất.
Tình cảnh này đúng là Tân Mục đang truy sát Hạo Thiên Tôn! Tu vi của Hạo Thiên Tôn hơn xa Tần Mục đâu chỉ ngàn dặm? Mà bây giờ, Hạo Thiên Tôn lại bị Tân Mục đuổi giết mà chẳng có nổi sức phản kháng, đến mức chạy trối chết không ngừng, thậm chí còn không chạy nổi cơi
Chư tướng Thiên Đình đều hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Thấy Hạo Thiên Tôn bị Tân Mục hành hung là sắp có người chết rồi. Vì Hạo Thiên Tôn đã mất mặt trước đại doanh Thiên Đình, chỉ sợ còn khó chịu hơn cả giết chết hắn, có thể tưởng tượng ra được người biết bí mất này sẽ có kết cục thế nào.
- Phong tỏa tin tức!
Trong lòng chư tướng Thiên Đình cùng nảy ra một suy nghĩ giống nhau, phải phong tỏa tin tức ngay, không thể truyền ra toàn quân được. Hạo Thiên Tôn là bộ mặt của Thiên Đình, Hạo Thiên Tôn bị đánh, đạo tâm bị sỉ nhục là chuyện nhỏ, sĩ khí của Thiên Đình là chuyện lớn.
Nếu để quân đội sinh lòng sợ hãi với Tần Mục, Hạo Thiên Tôn vì mặt mũi mà sinh lòng mạt sát với các đội quân thì sẽ trở thành đả kích lớn lao đối với Thiên Đình.
- Chuyện này phải báo cho Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn.
Suy nghĩ thứ hai vừa nảy ra trong lòng họ, ai nấy đều tự đi thông báo với Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn. Nhưng lúc này hai vị Thiên Tôn đang trị thương vì bị thương nặng, bế quan không ra.
Chúng tướng đợi một lát, không được Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn triệu kiến, gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại.
- Chúng ta nên đi cứu Hạo Thiên Tôn trước mới phải.
Đột nhiên, Tây Thiên Bạch Đế kêu lên thất thanh: - Cứ để Mục Thiên Tôn ra tay, sợ là Hạo Thiên Tôn chạy trời không khỏi nắng.
Đông Thiên Thanh Đế liếc hắn một cái, nói:
- Ý hay đấy! Bạch Đế đạo hữu, ngươi mau đi cứu Hạo Thiên Tôn đi, rồi chúng ta đi sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận