Mục Thần Ký

Chương 2797: Tương lai gặp lại

Chương 2797: Tương lai gặp lạiChương 2797: Tương lai gặp lại
Thời điểm mũi thương đâm tới, thân thánh khắp trời đất đều sẽ cùng bảo vệ xung quanh cây thương này của hẳn, giúp cho chiến lực của hắn tăng vọt!
Tân Mục lùi về phía sau, vô số bóng thương dày đặc bay qua bốn phía xung quanh hẳn, trong khi đó khí thế của công tử Lăng Tiêu càng ngày càng mạnh. Công tử Lăng Tiêu nhanh chóng ép sát, mũi thương như rồng thiên biến vạn hóa, đạo ngữ của thần ma khắp trời đất vang vọng, tăng cường thực lực cho hắn, giúp uy lực trong cây thương của hắn càng thêm khủng bố!
Phế tích thành Thiên Đô nổ tung, vỡ nát dưới uy năng cây thương của hẳn, hóa thành nguyên khí Hỗn Độn.
Nguyên khí Hỗn Độn trong khu phế tích này càng ngày càng nồng đậm, đồng thời cũng đang liên tục tuôn ra từ nơi sâu thẳm trong thời không. Bên trong sương mù hỗn độn như thể có từng bóng dáng cổ quái cao lớn đang đứng sừng sững ở nơi đó, mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ.
Công tử Lăng Tiêu làm như không thấy, mũi thương không rời khỏi người Tần Mục, đánh vào nơi sâu hơn trong phế tích.
Đột nhiên, bóng người Tân Mục khựng lại, hai chân tách ra, vừa khéo đáp xuống trung tâm tế đàn của vùng đất khai thiên, đặt chân lên hai dấu chân kia.
Công tử Lăng Tiêu giật nảy mình:
- Vùng đất Thiên Đô khai thiên!
Hắn thầm biết không ổn, bèn lập tức đồn tất cả sức mạnh vào trong đòn đánh cuối cùng, đồng thời cũng rời tay khỏi cây thương, lùi về phía saul
Đúng lúc này, Tần Mục vung tay rút kiếm, kiếm quang lóe lên.
Thiên Đô Khai Thiên Thiên! Ầm!
Hỗn độn tách làm đôi, một vũ trụ mới được sinh ra trong kiếm quang kia. Những nơi kiếm quang đó đi qua, từng bóng dáng cổ quái cao lớn trong sương mù hỗn độn chợt tan thành mây khói theo kiếm quang!
- Tam sư huynh, đây chính là những "bản thân ngươi" trốn thoát khỏi đại kiếp sáng sinh khai thiên tích địa kia, mà nay ta sẽ trả lại cho ngươi!
Đạo âm của Tần Mục vang vọng, kiếm quang nghênh đón cây thương đang đâm tới kia của công tử Lăng Tiêu, khiến thần ma khắp trời đất đang ngâm xướng xung quanh cây thương đó đồng loạt nổ tung!
Răng rắc!
Cây thương bị chém gấy, vỡ nát, hóa thành một thứ năng lượng thuần túy đang không ngừng mở rộng, sau đó lần lượt trải qua biến hóa Tiên Thiên Ngũ Thái trong hào quang sáng thết Công tử Lăng Tiêu lùi về sau với tốc độ cực nhanh, thế nhưng tốc độ vũ trụ được sinh ra còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hắn, căn nuốt bao phủ lấy hắn!
Trong ánh hào quang sáng thế, công tử Lăng Tiêu nhớ lại cảnh tượng bản thân mình chạy trốn khỏi đại kiếp sánh sinh của kỷ nguyên thứ mười bảy. Khi đó, vô số bản thân hắn dốc sức đánh ra một đòn mạnh nhất, đột phá từng không gian vô cùng kỳ dị, lao về phía khu vực phế thải trong hư không.
Thời điểm ấy, vô số bản thân hắn bị hủy diệt trong đại kiếp sáng sinh, chỉ có mình hẳn vượt qua kiếp quang của đại kiếp sáng sinh. Nhục thân của hắn tan vỡ trong kiếp quang, cây thương bay lên, lao vào trong khu vực phế thải cùng với cái đầu của hắn.
Hắn không biết bản thân thoát khỏi đại kiếp sáng sinh kia là bản thân của lúc nào, mà bản thân bị hủy diệt kia là bản thân của lúc nào.
Khi đó hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy kiếp quang của đại kiếp sáng sinh bị hắn bỏ lại ở phía sau.
Hiện tại hắn quay đầu nhìn lại kiếp quang Thiên Đô Khai Thiên Thiên của Tần Mục, nhìn thấy kiếp quang của đại kiếp sáng sinh vẫn đang đuổi theo hắn, hơn nữa đã đuổi theo suốt chín tỉ năm rưỡi.
Lúc này đây, kiếp quang đã gần trong gang tấc!
Hắn chưa từng chạy thoát khỏi kiếp quang của đại kiếp sáng sinh. Hắn chỉ trốn được rất xa, đại kiếp sáng sinh vẫn chưa đuổi kịp hắn mà thôi.
Mà hiện tại, đại kiếp sáng sinh đã đuổi kịp được hắn.
Điểm khác biệt ở đây chính là đại kiếp sáng sinh mượn tay Tân Mục để căn nuốt hắn, nhấn chìm hắn, xóa sổ hắn!
Ngẫm lại, tất cả mọi người bên trong khu vực phế thải của hư không này đều chưa từng thoát khỏi đại kiếp sáng sinh, bọn họ chỉ chưa bị đại kiếp sáng sinh đuổi kịp mà thôi. Đợi đến khi những cường giả ẩn náu ở nơi này bị đại kiếp sáng sinh của chính bản thân đuổi kịp, bọn họ vẫn sẽ khó lòng thoát khỏi cái chết.
- Trận chiến này, bại không nằm ở ta, mà là nằm ở ý trời!
Công tử Lăng Tiêu đối mặt với kiếp quang không thể nào chống lại được. Nhục thân của hắn bị hủy diệt trong kiếp quang, thế nhưng hắn vẫn dùng chút sức mạnh cuối cùng để lao vào trong di tích thành Thiên Đô, đồng thời cũng dùng chính thứ sức mạnh cuối cùng ấy để đẩy vùng di tích này va chạm với rừng bia đái!
Hắn cần phải tranh thủ thời gian cho điện chủ và người thành đạo của Di La Cung!
Vì để tiếp tục kéo dài hy vọng cho thành Ngọc Kinh!
Hắn có thể chết, thế nhưng lý tưởng của Di La Cung cần phải được bảo vệ, cần phải được lưu truyền!
Dù cho công lao không thuộc về hắn, dù cho thân tử đạo tiêu!
Vù...
Di tích thành Thiên Đô lao về phía rừng bia đá với tốc độ nhanh hơn, cũng cách rừng bia đá ngày một gần hơn. Trong kiếp quang, công tử Lăng Tiêu nhìn thấy di tích thành Thiên Đô và rừng bia đá đã gần trong gang tấc!
Mà nhục thân của hắn và đại đạo của hẳn gần như hoàn toàn biến mất, tư duy ý thức của hẳn cũng tan biến trong kiếp quang. Hắn chỉ còn lại một cái đầu, mà huyết nhục trên cái đâu cũng nhanh chóng tiêu tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận