Mục Thần Ký

Chương 2756: Lời kêu gọi từ Tổ Đình (2)

Chương 2756: Lời kêu gọi từ Tổ Đình (2)Chương 2756: Lời kêu gọi từ Tổ Đình (2)
Nếu như người kia kêu gọi bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ lập tức buông bỏ tất cả, tiến về Tổ Đình.
Khoảng cách giữa chư thiên vạn giới vô cùng xa xôi, cho dù sử dụng câu Linh Năng Đối Thiên thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian. Bởi vậy, những người thành đạo này bèn phóng đạo vận của mình ra, dùng đạo hạnh của bản thân đi xuyên qua hư không vũ trụ, chạy tới Nguyên Giới, tụ họp với đạo hữu của bọn họ.
Trên đường đi khó tránh khỏi việc khiến chư thiên vạn giới xuất hiện các loại dị tượng kinh hãi thế tục!
Mọi người không khỏi kinh hãi, chạy đôn chạy đáo, ghé lại kể cho nhau nghe bản thân nhìn thấy truyền thuyết sống dậy, nhìn thấy thần thoại sống dậy. Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền lẳng lặng chờ đợi. Hai ngày sau, xung quanh đại điện của bọn họ là từng gốc cây thế giới nhô lên khỏi mặt đất, đạo quả màu sắc rực rỡ chiếu rọi bầu trời Nguyên Giới.
Trăm ngày sau, câu thế giới mọc thành rừng.
Một năm sau, xung quanh đại điện hình thành nên một rừng cây thế giới rậm rạp.
Dưới gốc cây thế giới là từng vị thần thánh, là tỉnh anh tinh nhuệ của chư thiên vạn giới trong suốt ba tỉ rưỡi năm qua.
Các loại đại đạo của bọn họ khiến cho Nguyên Giới trông hệt như một viên ngọc sáng ngời nhất vũ trụ, rực rỡ màu sắc.
Hai vị lão tổ chờ đợi trăm năm, tất cả người thành đạo của chư thiên vạn giới tê tụ về nơi đây. Lam Ngự Điền nhìn cảnh tượng tráng lệ này, cảm xúc trong lòng dâng trào. Đây là thành quả mà người kia dùng thời gian ba tỉ năm rưỡi để giành lấy cho kỷ nguyên thứ mười bảy!
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ trong lồng ngực Lam Ngự Điền chỉ hóa thành một câu.
- Tới Tổ Đình!
Đội quân người thành đạo trùng trùng điệp điệp đi theo sau Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa, tiến về Tổ Đình.
- Ba tỉ năm rưỡi?
Lam Ngự Điền hỏi Hư Sinh Hoa.
- Đúng Vậy.
Hư Sinh Hoa gật đầu, vẫn hờ hững hệt như trước đây:
- Ba tỈ năm rưỡi rồi.
Ánh mắt của hắn trào dâng niềm kích động, khó mà kìm nén.
- Hắn vẫn ở đó sao? Lam Ngự Điền hỏi.
Hư Sinh Hoa nói:
- Vẫn ở đó.
Tân Phượng Thanh đi theo bọn họ, im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi:
- Đây sẽ là trận chiến cuối cùng sao?
- Có khả năng.
Hư Sinh Hoa nói:
- Có thể là trận chiến cuối cùng, cũng có thể là một sự mở đầu. Đối với chúng ta mà nói, đây là trận chiến cuối cùng, nhưng đối với hắn mà nói, có lẽ mới chỉ là bắt đầu.
Hắn khựng lại, mỉm cười nói:
- Hắn là một người không ngồi yên, người ta gọi hắn là một con hươu sao ngu ngốc, đần độn, tò mò với tất cả mọi thứ. Ta cũng kinh ngạc, không ngờ lần này hắn có thể điềm tĩnh ở lại Tổ Đình, trấn áp Tổ Đình lâu đến như vậy. Người ta đều nói hẳn không hề kiên nhẫn, mà quả thật hắn cũng không hề kiên nhẫn, thế nhưng lần này, hắn lại kiên nhẫn hơn bất kỳ ai.
- Những năm này hắn sống như thế nào?
Khai Hoàng Tân Nghiệp đi theo bọn họ, hỏi han:
- Sau khi trở về từ Tổ Đình, ta rất ít khi đi gặp hắn. Các ngươi tới Tổ Đình chưa?
- Hắn không cho bọn ta quay về Tổ Đình, sợ đánh rắn động cỏ.
Hư Sinh Hoa lắc đầu nói:
- Bọn ta cũng chưa từng quay về.
Tinh Ngạn dẫn theo cái rương đi tới, nói:
- Trên thế gian này, ngoại trừ chúng ta ra, chẳng còn mấy ai biến đến hắn nữa rồi.
Giang Bạch Khuê bước tới, thản nhiên nói: - Chúng ta biết, thế là đủ rồi.
Tinh Ngạn lườm hắn một cái, hai vị Thánh Nhân này xưa nay chẳng hề hợp nhau.
Giang Bạch Khuê đưa mắt tìm kiếm trong đám người thành đạo, cuối cùng cũng tìm thấy một người. Hắn bước tới, hỏi han:
- Tộc trưởng Tư Tần của Tạo Vật Chủ? Mẫu thân của ngươi đâu?
- Năm ta thành đạo, mẫu thân ta cạn kiệt thọ nguyên.
Tộc trưởng Tư Tần buồn bã, nói:
- Ta sắp xếp cho nàng chuyển thế, song nàng lại không muốn thức tỉnh kiếp trước, cam nguyện trở thành một sinh mệnh hoàn toàn mới. Ta thường tới thăm nàng, bây giờ nàng sống tốt lắm, cũng không còn nhận ra ta.
Hắn mang trên lưng một bức họa, nói là trước khi lâm chung, Lãng Uyển bảo hắn mang theo bức họa này tới gặp người kia trong Tổ Đình.
- Ta có thể xem thử không?
Giang Bạch Khuê hỏi.
Tộc trưởng Tư Tần lấy bức họa xuống, đưa cho hắn.
Giang Bạch Khuê mở bức họa ra, bên trong là ao nước xanh như ngọc, trong ao có hoa, bên cạnh là một con rắn lục với cái đầu khổng lồ được tạo nên bằng thần thức.
Lãng Uyển đứng trên đầu rắn, thần thái không hề lạnh lùng, mà có chút e thẹn của một thiếu nữ.
Bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi đang biến ra một bông hoa tươi để tặng nàng.
Giang Bạch Khuê cuộn bức họa lại, trả lại cho tộc trưởng Tư Tân, một lúc sau mới ngẩng đầu lên rồi nói:
- Trời nếu có tình thì trời cũng già. Thân Vương lựa chọn già đi, bởi vậy không nên quấy rây nàng.
Tổ Đình.
Đám người Giang Bạch Khuê dõi mắt trông xa, chỉ thấy chư thiên vạn giới đang mở rộng, còn Tổ Đình lại đang thu nhỏ.
Trong ba tỉ năm rưỡi qua, kích thước của Tổ Đình chỉ còn bằng một phần một trăm so với ban đầu. Từ xa nhìn lại, Tổ Đình càng ngày càng giống như một chiếc đỉnh khổng lồ, đương nhiên một phần một trăm so với ban đầu này vấn lớn đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận