Mục Thần Ký

Chương 1731: Quy củ của Đại Khư (3)

Chương 1731: Quy củ của Đại Khư (3)Chương 1731: Quy củ của Đại Khư (3)
Ngoài điện nhanh chóng vang lên tiếng ồn ào, Yên Nhi là người đầu tiên vọt vào, kêu lên:
- Thơm quá, thơm quá! Công tử, ngươi đang ăn vụng thứ gì ngon vậy?
Tân Mục vội vàng thi triển thân thông lên mười mấy cái bình ngọc, nhanh chóng đổ hết nguyên dịch vào trong bình, nói:
- Không thể cho ngươi ăn được, đây là dịch trứng của Cổ Thần Thái Cực...
Yên Nhi thò đầu tới định uống nguyên dịch bên trong vỏ trứng, Tân Mục lấy ngón tay làm bút, viết một chữ "định", Yên Nhi đứng im tại chỗ, không thể động đậy.
- Nhị sư đệ, ngươi vụng trộm trốn ở đây làm món gì ngon thế? Thơm quá đi, khắp nơi trong Đại Hắc Mộc đều có thể ngửi thấy!
Ngụy Tùy Phong nhanh nhảu xông tới. Tân Mục bộc phát thân thức, Ngụy Tùy Phong lập tức xông vào trong ảo cảnh thân thức của hắn. Hắn khịt khịt mũi ngửi xung quanh, la lên:
- Giấu đi đâu rồi? Cho ta nếm một ngụm! Chỉ một ngụm thôi!
Tần Mục vội vàng đóng nắp bình nguyên dịch còn lại, cất vỏ trứng đi.
Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền xông tới, tra xét xung quanh. Lam Ngự Điền thèm nhỏ dãi, nói:
- Ta ngửi được mùi thơm kỳ dị, ca, ngươi giấu món ngon gì vậy?
Tân Mục vội vàng thu hồi bình ngọc, nói:
- Là dịch trứng của Cổ Thần Thái Cực, không thể uống.
Hắn giải thích lai lịch của nguyên dịch Thái Cực một phen, nói:
- Cổ Thần Thái Cực và ta có chút giao tình, vùng thánh địa đệ nhất Tổ Đình này là hẳn chỉ cho ta lấy được, ta không thể uống nguyên dịch Thái Cực của hắn. Bằng không trong tương lai, đạo hạnh của hắn không viên mãn, hắn sẽ chém đầu ta. Hơn nữa nguyên dịch Thái Cực này không thể tiêu hóa một cách dễ dàng, cần phải dùng Nguyên Thạchvà Thân Thạch Thái Cực mới có thể luyện hóa...
- Có thể rán lên ăn ư?
Lam Ngự Điền hỏi.
Tần Mục im lặng, đành phải lấy một chút nguyên dịch Thái Tố chia cho bọn họ, nói:
- Cổ Thần Thái Tố hoàn toàn đắc tội với ta, không có khả năng hoà giải, vậy nên chia nguyên dịch Thái Tố này cho các ngươi một ít, các ngươi nếm thử mùi vị là được, sau đó dùng Thần Thạch Thái Tố luyện hóa... Hết rồi, ta cũng không còn nhiều!
Hắn vội đánh rụng cái tay đang sờ loạn trên người hắn của Ngụy Tùy Phong, nói:
- Thật sự là không nhiều! Cho các ngươi là muốn các ngươi nếm thử mùi vị, ham mê thức ăn ngon sẽ chậm trễ tu hành của các ngươi!
Mọi người đành phải nhận lấy phần nguyên dịch Thái Tố và Thần Thạch Thái Tố. Tân Mục không khỏi đau đầu, nhìn xung quanh một vòng, thầm nghĩ:
- Nếu để cho bọn họ đến chỗ của Nghiên Thiên Phi để trả lại nguyên dịch Thái Cực, chỉ sợ có khi bọn họ uống sạch sẽ trên đường luôn ấy chứ. Đặc biệt là Lam Ngự Điền, từ nhỏ hẳn đã tham ăn, nếu không thì mặt cũng chẳng tròn vo như thế...
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Ngụy Tùy Phong, lắc đầu. Ngụy Tùy Phong to gan lớn mật, chắc chắn dám uống hết nguyên dịch Thái Cực, dù là bị chết no.
Lam Ngự Điền càng không được, mà Yên Nhi... Tân Mục nhớ lại tình huống nha đầu dũng mãnh này nuốt chửng Ma Thần, không nhịn được rùng mình một cái.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hư Sinh Hoa, phất tay để mọi người giải tán, chỉ giữ lại một mình Hư Sinh Hoa, nói:
- Hư huynh, ngươi đưa những bình ngọc này đến lãnh địa của Nghiên Thiên Phi, cầu kiến Cổ Thần Thái Cực, giao nguyên dịch trong bình ngọc cho bọn họ. Phải nhớ kĩ, ngươi không thể uống chút nguyên dịch nào, nếu không sẽ kết thành ân oán không thể nào hóa giải với Cổ Thần Thái Cực!
Vẻ mặt Hư Sinh Hoa nghiêm túc, gật đầu tán thành. Tân Mục giao bình ngọc cho hắn, Hư Sinh Hoa kiểm kê bình ngọc, lặng lẽ nói:
- Thiếu một bình.
Tân Mục chớp mắt mấy cái, nhìn hắn.
Mặt Hư Sinh Hoa không cảm xúc nói:
- Thiếu một bình. Khi ta vừa tới đã đếm rồi, Mục Thiên Tôn muốn biển thủ hay sao?
Sắc mặt Tần Mục hơi đỏ lên, lấy một bình vừa giấu ra, lúng ta lúng túng nói:
- Ái chà! Đúng là còn một bình! Kì lạ thật đấy.
Hư Sinh Hoa không chớp mắt nhìn sắc mặt hắn.
Tân Mục vội vàng nói:
- Khi ngươi đi trả nguyên dịch, tuyệt đối không thể giao cho Nghiên Thiên Phi, phải tự tay giao cho Cổ Thần Thái Cực. Nhớ lấy, nhớ lấy. Hư Sinh Hoa nói:
- Ngươi cho ta thêm một chút nguyên dịch Thái Tố và Thần Thạch Thái Tố, ta chuẩn bị cho nữ nhi một ít.
Tân Mục nghiêm mặt nói:
- Ta cũng không còn nhiều lắm...
Hư Sinh Hoa nhìn Tân Mục chằm chằm. Tần Mục đỏ mặt, lấy một bình nguyên dịch Thái Tố và hai viên Thần Thạch Thái Tố ra rồi giao cho hắn, nói:
- Lần này thật sự hết rồi.
Hư Sinh Hoa xoay người rời đi, nói:
- Chắc chắn ngươi còn rất nhiều.
Tần Mục chờ hắn đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lấy vỏ trứng Thái Tố ra, nguyên dịch Thái Tố bên trong còn một nửa.
- Bảo bối của ta... Ừng ực, ừng ực...
Hắn vừa luyện hóa nguyên dịch Thái Tố, vừa đặt vỏ trứng Thái Cực vào trong Thần Tàng Tổ Đình của bản thân, chôn trong mạch khoáng Thái Cực.
Nơi xa xa, Thái Thủy Thần Noãn lay động, đạo âm vang vọng:
- Mục Thiên Tôn, ngươi lại ăn vụng nguyên dịch Thái Tố rồi!
- Đâu cóiI
Tân Mục đỏ mặt, ợ một cái.
Thái Thủy trong trứng cười giễu, nói:
- Còn nói là không có? Ngươi còn trộm vỏ trứng của Cổ Thần Thái Cực!
Tần Mục mắt điếc tai ngơ, vội vàng bước ra khỏi Thần Tàng, thầm nghĩ:
- Quy củ của Đại Khư, trộm, mà không phải trộm... Dựa vào bản lĩnh để trộm thì sao có thể gọi là trộm được? Thái Thủy chẳng hiểu gì cả, chỉ có Què gia gia hiểu †a...
Bạn cần đăng nhập để bình luận