Mục Thần Ký

Chương 1787: Phụ thân của Đế Dịch Nguyệt (2)

Chương 1787: Phụ thân của Đế Dịch Nguyệt (2)Chương 1787: Phụ thân của Đế Dịch Nguyệt (2)
Sau khi xung kích do Thiên Ấn hình thành qua đi, đột nhiên một hiện lên Thiên Tỉnh từ chiến trường. Thiên Tỉnh không giống với những cái giếng bình thường hay thấy, phía trên miệng giếng nối trời, phía dưới tiếp đất, thân giếng giống như thân rồng.
Thiên Tỉnh vừa xuất hiện trong chiến trường, cả miệng giếng giống như cắn nuốt toàn bộ ma quái, hấp thu khí tức của đội quân Đan Phượng Lai, vô số thần binh thần tướng khoa tay múa chân trên không, muốn bắt được gì đó nhưng mà lại chẳng bắt được gì, liên tiếp bị hút vào trong giếng, hóa thành tro bụi.
- Uy năng của Thiên Đạo mạnh quá nhỉ?
Điền Thục lẩm bẩm nói. Đan Phượng Lai nếm mùi thất bại, lập tức đánh chuông kêu gọi tàn binh bại tướng điên cuồng rút lui. Trong Thiên Phương Thành, vô số Thái Dương Thủ với thân thể hùng tráng xông lên, bám đuôi truy sát.
Tân Mục ở bên ngoài chiến trường một lát, sau đó lập tức khởi động thuyền tốc độ cao, chạy về phía Thiên Phương Thành.
Quân phòng thủ trong Thiên Phương Thành cảm nhận được khí tức Thiên Đạo truyền tới từ trên người bọn họ, không ngăn cản, mở cổng cho bọn họ vào thành.
Vừa mới vào trong thành thì đã có người la lên:
- Bắn tiểu nhân, bắn tiểu nhân!
Tân Mục nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy những đứa trẻ - có lẽ là con cái của Thái Dương Thủ Nguyệt Lượng Thủ Huyền Đô, lưng cõng cung tên, đang bắn tên vào những người rơm đối diện.
Một trong những người rơm kia là Tổ Thần Vương, một người khác là Hỏa Thiên Tôn, còn một người chính là Tân Mục.
Trong đó một đứa trẻ bắn liền mấy mũi tên, nó reo hò nói:
- Ta bắn trúng Tần Mục Tần tiểu nhân rồi!
- Ta cũng bắn trúng rồi!
Những đứa trẻ khác không bắn trúng người rơm Tần Mục thì tiến lên nhổ mấy bãi nước bọt lên người rơm.
Tần Mục im lặng, sờ khăn đen trên mặt.
Đồ tể đến bên cạnh hắn, vỗ bả vai hắn, trầm giọng nói:
- Cũng không phải ai cũng có thể hiểu được hành động của ngươi.
- Ta biết, trẻ con thôi mà, ta sợ cái quái gì?
Tân Mục cười nhạo một tiếng, cất bước đi vào thành:
- Tiếng xấu sau lưng ta còn ít à? Cần gì phải quan tâm.
Đồ tể nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu, đuổi theo bước chân hắn.
Điền Thục kéo khăn đen xuống, nói:
- Có lẽ ta quen thủ lĩnh Huyền Đô trấn giữ Thiên Phương Thành. Hình như hắn là Đế Thanh, thân phụ của Đế Dịch Nguyệt, nghe nói là đời sau của Thiên Công. Thời đại Khai Hoàng năm đó, hắn là Thái Dương Thủ của Nguyên Giới, lấy danh nghĩa Thiên Công hạ giới giúp đỡ Khai Hoàng, sau này Đế Dịch Nguyệt ra đời, lộ ra tư chất kinh người, hắn giao phó Đế Dịch Nguyệt cho Khai Hoàng. Các ngươi, một người là Mục Thiên Tôn, hai người là Linh Tú Quân Thiên Đình, còn có một người là lão sư của Mục Thiên Tôn, đều không tiện ra mặt. Ta và hẳn có giao tình, theo ta đi gặp hẳn.
Mọi người đồng ý, đuổi theo bước chân hắn.
- Nghe nói quan hệ của Đế Thanh và Đế Dịch Nguyệt không tốt lắm.
Lạc Vô Song đột nhiên nói.
Điền Thục nói:
- Chuyện cũ rồi. Mẫu thân của Đế Dịch Nguyệt là Nhân tộc, Đế Thanh là Thần tộc, có huyết mạch Thiên Công. Sau khi mẫu thân nàng mang thai thì bị Đế Thanh vứt bỏ, về sau sinh ra Đế Dịch Nguyệt, hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng mẫu thân nàng số khổ, ốm đau bệnh tật rồi chết. Đế Dịch Nguyệt vô tình gặp được Đế Thanh, Đế Thanh nhận ra là nữ nhi của mình, lúc này mới giữ nàng lại, sau đó cảm thấy có con với Nhân tộc là vết nhơ của mình, cho nên tặng cho Khai Hoàng. Vốn định cho Khai Hoàng làm thê tử nuôi từ bé... Hắn là một trong những Thiên Vương dưới trướng Khai Hoàng, việc tới tìm Đế Thanh, lập tức tạo nên một phen chấn động. Hắn đến đây đại diện cho thái độ của Khai Hoàng, cho nên Đế Thanh vội vàng dẫn đầu nhiều quan tướng trong Thiên Phương Thành đến gặp.
- Sau khi Khai Hoàng hiểu rõ tư chất của Đế Dịch Nguyệt, kinh động vì gặp được người tài, ngay sau đó đưa nàng đi khắp nơi tìm tòi học hỏi. Vì vậy Đế Dịch Nguyệt hận Đế Thanh thấu xương, gặp mặt hắn chưa bao giờ nói chuyện, về sau khi Khai Hoàng Kiếp bùng nổ, Đế Thanh trực tiếp vứt bỏ Khai Hoàng càng khiến Đế Dịch Nguyệt khinh thường...
Điền Thục nhìn đám người Đế Thanh tới nghênh đón, vội vàng dừng lại không nói nữa, cười ha hả nói:
- Đế Thanh lão ca, lâu rồi không gặp!
Dáng người Đế Thanh vạm vỡ, tóc trắng mắt bạc, có phần dị tượng của Thiên Công. Hắn cười ha ha nói:
- Khai Hoàng không quên tình nghĩa ngày xưa, ra lệnh cho ngươi đến đây thì ta yên tâm rồi!
Hai người ôm nhau, Đế Thanh cười nói:
- Hiện giờ Thiên Đạo hưng thịnh, bảo vệ Huyền Đô, cho dù ngươi không đến, Thiên Đình cũng mảy may không làm gì được Huyền Đôi! Ngươi tới cũng tốt, có thể chia cho ngươi chút công lao!
Dứt lời, hắn lại cười ha hả.
Đám người Tần Mục nhíu mày, không nói gì.
Sắc mặt Điền Thục nghiêm lại, trâm giọng nói:
- Trên đường ta nhìn thấy Thần Khí của Tứ Đế được vận chuyển tới đây, ngoài Thân Khí Tứ Đế còn có Thần Khí Ngự Thiên Tôn, Tổ Địa Đạo Hỏa, Thiên Phương Thành tuyệt đối không chịu nổi! Hơn nữa, sáu trong mười Thiên Tôn cũng đang đến. Ở trước mặt Thiên Tôn, Thiên Phương Thành chẳng khác nào một quả trứng, đụng cái là vỡi
- Ăn nói bậy bạ.
Đế Thanh lắc đầu nói:
- Điền Thục, ngươi tới trợ trận hay là tới ăn nói linh tinh mê hoặc lòng người? Thiên Phương Thành ta đây có Thiên Đạo tăng cường, không gì phá nổi, mười Thiên Tôn tiến đánh cũng không thể phá vỡ toà thần thành Thiên Đạo này! Ngươi và ta có giao tình, ta không truy cứu. Nữ nhi ta tới rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận