Mục Thần Ký

Chương 1696: Tái hiện Dao Trì (2)

Chương 1696: Tái hiện Dao Trì (2)Chương 1696: Tái hiện Dao Trì (2)
- Đáng lẽ Dao Đài và Dao Hải phải là một thể. Trong thời đại Thái Cổ, chắc chắn nơi đây đã từng xuất hiện đại đạo tự nhiên, giúp nơi đây trở thành một thánh địa tự nhiên, cho nên mới khiến Tạo Vật Chủ tế tự. Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì khiến cho đại đạo của Dao Trì và Dao Hải biến mất?
Hắn tỈ mỉ đánh giá, chợt khẽ giật mình.
Hắn nhìn thấy tám dãy núi ngọc đều đã sụp đổi!
Tần Mục bay về phía trước, chỉ thấy nơi tám dãy núi nứt ra là cùng một vị trí.
Tám dãy núi hệt như một con rồng. Đuôi rồng ở phía trung tâm Dao Hải, đầu rồng ở phía dưới Dao Đài, mỗi một dãy núi giống như bốn chân, mỗi một chân có năm móng vuốt rồng.
Mà nơi bị nứt ra chính là phần eo của con rồng, bị người ta chặt ngang, vết thương gọn gàng.
Ngoại trừ chỗ bị đứt gãy kia ra, còn có Thần Nhân dưới trướng Lang Hiên Thần Hoàng đang khai thác núi ngọc, thu thập mỹ ngọc.
Tần Mục trợn to mắt, dở khóc dở cười.
Thần Nhân dưới trướng Lang Hiên Thần Hoàng không hề có ý định sửa lại núi ngọc, mà còn định lợi dụng vết nứt của núi ngọc để khai thác mỏ ngọc!
Hắn phi thân qua đó, chỉ thấy mặt cắt của núi ngọc bằng phẳng. Thế nhưng điều kỳ lạ lại này, sức mạnh chém vỡ núi ngọc không hề đến từ bên ngoài, mà là đến từ lòng đất, hệt như một loại sức mạnh nào đó được bộc phát ra từ trong núi ngọc, tự phá vỡ bản thân! Những Thần Nhân đang khai thác mỏ ngọc kia nhìn thấy hẳn thì vội vàng dừng tay, đồng loạt đi về phía hắn.
Những Thần Nhân này y phục rách rưới, trên chân đeo xiềng, mà xiềng chân cũng được nối liền bằng một sợi xích, trông có vẻ là phạm nhân phạm tội tày đình, cho nên bị biếm làm nô lệ khai khoáng.
- Là Mục Thiên Tôn!
Một tên giám công nhận ra Tân Mục, mặt mũi không khỏi tái mét, thầm kêu khổ:
- Thảm rồi, sao tên ma đầu này lại đến đây? Lần trước hắn đến Lang Hiên Thần Cung lấy mất Nguyên Mộc, san bằng Thần Cung thành bình địa, hủy diệt sạch sẽ không còn lại chút gì! Gần như đệ tử của Thần Hoàng trong cung đều bị hắn đánh chết, hơn nữa còn khiến một cường giả cảnh giới Đế Tọa là Thường Khê Đình sợ chạy mất dạng! Lần này hẳn tới đây, lẽ nào lại muốn san bằng Dao Trì của Tổ Đình? - Dao Trì làm sao chịu nổi sự hành hạ của hắn? Nói đi cũng phải nói lại, tại sao chí bảo của Thần Hoàng vẫn chưa giết chết tên này?
Bọn họ nơm nớp lo sợ, mặt vàng như giấy nến, nhưng cũng không dám ra tay với Tần Mục. Có người còn định mật báo, thế nhưng ánh mắt của Tần Mục vừa vô ý quét qua, kẻ đó đã lập tức khụy xuống đất, không dám nhúc nhích.
Tần Mục vẫy tay, mấy tên giám công kia như chết mẹ chết cha, không dám tiến lên.
Sắc mặt Tần Mục sa sầm, lại vẫy tay một lần nữa.
Mấy tên giám công kia hệt như lên trảm đầu đài, gian nan nhích từng bước chân đi về phía hắn.
Sắc mặt Tân Mục ôn hòa, cố gắng làm ra vẻ hiền lành, mỉm cười nói: - Các ngươi khai thác được bao nhiêu ngọc? Lấy ra đây...
Bịch!
Đám giám công đột nhiên quỳ xuống đất, một tên trong đó nói:
- Mục Thiên Tôn, bọn ta không sợ chết! Nhưng bọn ta trên có phụ mẫu dưới có con nhỏ, xin hãy tha cho bọn ta một mạng! Mau, mau! Chuyển hết ngọc ra ngoài cho Thiên Tôn! Thiên Tôn, ngươi cầm lấy Thần Khoáng rồi thì mau đi đi, bọn ta cũng lập tức trốn chạy!
Tân Mục sững sờ, dở khóc dở cười nói:
- Các ngươi trải số ngọc này ra, nối mấy dãy núi này vào.
Mấy tên giám công kia như thể không nghe rõ, tên vừa nãy lại cất lời:
- ..Chắc chắn bọn ta sẽ không để lộ chuyện Mục Thiên Tôn đã cướp sạch của bọn ta. Thế nhưng nếu làm mất Thần Khoáng, Thân Hoàng cũng sẽ giết bọn ta, cho nên phải chạy trốn thôi...
Tân Mục chỉ đành lặp lại một lần nữa, lúc này bọn họ mới nghe rõ. Tên giám công kia vui mừng nói:
- Không phải Thiên Tôn đến để cướp sao? Trời xanh có mắt, Thiên Tôn đổi tính rồi, không cướp...
Sắc mặt Tần Mục đen xì, hét lên:
- Ta được Lang Hiên Thần Hoàng nhà các ngươi mời tới, bớt lải nhải, mau làm việc đi!
Đám giám công cuống quýt chạy đi, hò hét ra lệnh cho đám nô lệ cùng nhau rải số ngọc đã khai thác được vào giữa tám dãy núi. Tân Mục thấp giọng nói:
- Các ngươi cũng đừng có mà đứng nhìn, mau giúp sức đi.
Tên giám công kia cười nói: - Thiên Tôn có điều không biết, đám nô lệ khai khoáng này cực kỳ tỉnh ranh, chỉ khi quất roi mới chịu làm việc. Không có người đánh bọn chúng, bọn chúng sẽ làm nghĩ cách để lười biếng!
Tân Mục cướp lấy roi, quất tên giám công kia mấy tiếng "chát chát chát”, mấy nô lệ kia nhìn thấy đều đồng loạt hò reo khen hay.
Đám giám công bị quất đến mức máu me be bét, vội vàng đi làm việc.
Tân Mục im lặng chờ đợi, từng dãy núi ngọc dần dần khép lại. Một lúc lâu sau, rốt cuộc dãy núi cuối cùng cũng được nối liền lại.
Ầm!
Khi miếng ngọc thạch cuối cùng rơi xuống, đột nhiên đại đạo thiên địa ầm ầm vang vọng. Hào quang của đại đạo phía trên bầu trời âm âm giáng xuống hệt như cực quang nơi địa cực, di chuyển như rồng dọc theo hướng núi!
Không chỉ như vậy, hào quang đại đạo cũng tuôn trào ra từ lòng đất dưới chân tám dãy núi, kết hợp với hào quang đại đạo phía trên bầu trời.
Đạo âm chấn động, vang vọng hệt như tiếng chuông, tiếng đàn, tiếng sáo và tiếng trống hòa trộn với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận