Mục Thần Ký

Chương 1918: Thiên công mạnh nhất (2)

Chương 1918: Thiên công mạnh nhất (2)Chương 1918: Thiên công mạnh nhất (2)
Người câm lắc đầu nói:
- Kiếm pháp của Sơ Tổ Nhân Hoàng bình thường, chưa có lĩnh ngộ Kiếm Đạo, chỉ thêm vào cho đủ. Ta cần tất cả cường giả đạt đến trình độ Kiếm Đạo ở Diên Khang cùng đến đây.
Tân Mục trầm giọng nói:
- Ta bảo Diên Tú Đế giúp ta tìm những thiên tài Kiếm Đạo này, chắc chắn có thể tìm được bọn họ!
Người câm đặt lò rèn trên lưng xuống, vác Tổ Địa Đạo Hỏa lên, đi chân đất, xách chiếc rương, giọng nói vang như chuông:
- Ngươi có thể đi rồi. Chuẩn bị trước đi, ta phải vác thánh địa này để khí huyết và đại đạo của bản thân tương liên tương dung. Tân Mục lập tức xoay người rời khỏi, đi trước chuẩn bị.
Người mù cũng đi đến, bầu bạn cùng bước với người câm.
Người câm nói:
- Đây là câu cuối cùng ta nói trước khi luyện thành Kiếm Thần. Những ngày này, ta phải luôn ngậm miệng không được nói, cố gắng liên kết với đại đạo của Tổ Địa Đạo Hỏa, cố gắng hợp người, lửa, đất thành một thể. Người đừng cố chọc ta nói chuyện, nếu không sẽ thành công cốc! Từ giờ trở đi, ta chính là một kẻ mù, ngươi dắt ta đến Thiên Âm Giới đi.
Người mù vội vàng nghiêm túc gật đầu.
Người câm nhắm mắt lại, để người mù kéo mình đi về phía trước, hoàn toàn giao bản thân cho hắn.
Người mù dẫn đường cho hắn, chỉ thấy đạo tâm của hắn và đại đạo của Tổ Địa Đạo Hỏa đã cảm ứng lẫn nhau, từng tâng Đạo Hỏa hình thành thành từng vòng lửa rít gào xoay tròn phía sau hẳn.
- Người câm để người mù dẫn đường mà không sợ bị dẫn xuống mương luôn Sao...
Người mù oán thầm không ngớt.
Hắn vốn là một người nhanh mồm nhanh miệng, nói nhiều. Người câm cũng là một người nói năng không ngớt, hơn nữa trong bụng toàn ý nghĩ xấu, bởi vậy thường ngày người mù và người câm có thể trò chuyện chung với nhau.
Bây giờ người câm không nói một câu, mấy ngày đầu người mù còn có thể nhịn được, sau đó lại bức rứt đến vô cùng khó chịu, buồn bã, ỉu xìu.
Một bên khác, Tân Mục và Tư bà bà đến Thiên Đình trên bầu trời Tổ Đình. Hiện giờ, mười Thiên Tôn vẫn chưa quay về, tướng sĩ canh giữ Thiên Đình nhìn thấy Tân Mục không dám thất lễ, tới tấp khom người chào Thiên Tôn.
Trong trận chiến Huyền Đô, dù cho Tân Mục đã che mặt, nhưng phần lớn mọi người đều biết Mục Thiên Tôn chính là kẻ đã làm loạn trận chiến Huyền Đô, có không ít tướng sĩ Thiên Đình chết vì hắn.
Tần Mục không để ý lắm, trong thiên hạ này, người có thể làm gì được hắn không ít, nhưng trong Thiên Đình bây giờ không ai có thể làm gì được hắn.
Hắn đi thẳng đến phủ Thiên Tôn của mình, liên hệ với Diên Khang, mời Thần Chỉ của Diên Khang qua cầu Linh Năng Đối Thiên đến Tạo Phụ Thiên Cung, sau đó lại từ Tạo Phụ Thiên Cung đến cầu Linh Năng Đối Thiên dẫn tới Bắc Cực Thiên và Tây Cực Thiên, đi mời Đông Đế và Bắc Đế.
Linh Dục Tú nhận được tin của hắn thì lập tức tập hợp tất cả thiên công, trận sư và cao thủ Kiếm Đạo của Diên Khang khởi hành tới Thiên Âm Giới.
Cùng lúc đó, Tư bà bà đến Vô Ưu Hương, mời Đế Thích Thiên và Yên Vân Hề. Tân Mục đứng trên Giam Thiên Đài của Thiên Đình để tìm kiếm, Giam Thiên Tư không dám nói nhiều, chỉ đứng ở một bên ngoan ngoãn nhìn.
Tân Mục tìm được Giang Bạch Khuê và Diên Phong Đế, lập tức khởi hành đi tìm hai người.
Giang Bạch Khuê và Diên Phong Đế đã đến mặt sau Tổ Đình, đi qua Bắc Thiên Môn, cảm ngộ đại đạo pháp tắc trong Thiên Môn. Đây là Thiên Môn thứ tư, đến khi hai người ra khỏi Thiên Môn, Giang Bạch Khuê thét lên một tiếng, từng tòa Thiên Cung chui lên từ dưới đất, từng tòa Bảo Điện tranh nhau phát sát, Đại Thiên Đình hoàn mỹ không thiếu sót cuối cùng đã hình thành! Hắn chỉ thấy Thiên Đình vững chắc, không thể lung lay nữa!
Giang Bạch Khuê thở phảo nhẹ nhõm, chân nguyên hóa thành kiếm khí, hóa thành một vầng hào quang ở giữa bầu trời.
Diên Phong Đế thấy thế vừa ngạc nhiên, vui mừng lại vừa hâm mộ. Con đường của Giang Bạch Khuê không giống hắn, hắn không tu luyện được.
Hai người ra khỏi Bắc Thiên Môn của Tổ Đình thì thấy Tân Mục đã đứng chờ ở bên ngoài.
Tần Mục nói việc mình cần luyện chế kiếm, Giang Bạch Khuê nói:
- Bây giờ căn cốt của ta chưa hoàn thiện, muốn tới Dao Đài một chuyến, không biết có kịp hay không?
Tân Mục nói:
- Cung kính chờ ngươi tới! Ba tháng sau gặp ở Thiên Âm Giới. Hai người rời đi.
Lúc này Tân Mục mới tới Thiên Âm Giới để gặp mặt Nam Đế Chu Tước, nói ra suy nghĩ của mình.
Nam Đế Chu Tước do dự, nói:
- Tình duyên giữa ta và Đông Đế Thanh Long vô cùng ngắn ngủi, năm đó bản thân khó bảo toàn, muốn bắt tay với Đông Đế Thanh Long, nhưng lại cùng hắn xảy ra quan hệ bất chính rồi sinh ra Yên Nhi. Ta không muốn gặp hắn lắm, có điều đệ đệ là ân nhân của ta, ngươi đã mở miệng, vậy ta nhất định sẽ mời được Thanh Long đến giúp đỡ.
Tân Mục khom người đa tạ, Nam Đế Chu Tước gọi Yên Nhi tới rồi nói:
- Theo ta đi tìm phụ thân bạc tình bạc nghĩa kia của ngươi.
Hai nữ tử vội vã rời đi.
Trong Thiên Âm Giới, Thiên Âm nương nương ngồi bên bờ biển, chống cằm, vô cùng bưồn chán nhìn mặt biển, thỉnh thoảng lại câm một ngọn núi ném vào trong biển.
Cơ thể nàng quá lớn, với nàng mà nói, ngọn núi chỉ là hòn đá nhỏ.
Mấy ngày nay, Thiên Âm Giới của nàng ngày càng nhộn nhịp, không ngừng có mấy người ăn mặc quái dị từ Diên Khang và Thiên Đình đến Thiên Âm Giới của nàng, nói năng ồn ào khiến nàng có chút không quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận