Mục Thần Ký

Chương 2041: Vĩnh Định Cố Phong

Chương 2041: Vĩnh Định Cố PhongChương 2041: Vĩnh Định Cố Phong
VùiI
Một nhát thương này đâm xuống, trong cứng rắn mạnh mẽ ẩn chứa biến hóa khôn lường, nhưng Tân Mục cũng đã mô phỏng tình cảnh này trong đầu trăm ngàn lần.
Ngay lúc trường thương đâm xuống, gậy Thái Dịch trong tay hắn đánh ra.
Mũi trường Thương Thần của Thái Đế liên tiếp đâm ra, chiêu thức biến hóa phức tạp.
Mũi gậy Thái Dịch cũng liên tục đánh ra, chiêu thức cũng biến hóa vô cùng phức tạp, mỗi một chiêu đều vô cùng chính xác mà đâm trúng mũi Thương Thần.
Lăng Thiên Tôn vẫn đang nhìn gương mặt Tần Mục, nhưng chỉ thấy Tân Mục vô cùng nghiêm túc, trong bàn tay Tân Mục truyên đến rung động khi bị sức mạnh của đối phương nghiền ép lúc hắn liều mạng với Thái Đế.
Tân Mục nắm tay nàng, chân đạp Thiên Hà, từng bước từng bước lùi về sau, phá tan sức mạnh dư thừa.
Thiên Hà nổ tung, hóa thành từng làn sóng lớn ngợp trời. Thương Thần của Thái Đế đâm thủng tầng tầng sóng lớn, thế tấn công như mưa to gió lớn, sức chiến đấu mạnh mẽ của nhục thân mạnh nhất khiến người ta sợ hãi. Dù rằng Tân Mục đã phá giải tất cả chiêu pháp thần thông của hắn, nhưng cố gắng gượng thì vẫn bị chấn động đến khóe miệng chảy máu!
Chính vào lúc này, đột nhiên Trảm Thần Đài từ dưới Thiên Hà bay lên, Thái Đế Minh Phương Vũ trên mặt nước vừa vặn xông đến, lập tức rơi vào Trảm Thần Đài!
Đột nhiên Tân Mục dừng bước, nắm tay Lăng Thiên Tôn xông về phía trước, Trảm Thần Đài được bố trí mai phục ở dưới Thiên Hà lúc hắn phá tan thần thông của Lăng Thiên Tôn, đây chính là khoảnh khắc quan trọng!
Bước chân của Thái Đế Minh Phương Vũ đạp lên Trảm Thần Đài. Trảm Thần Đài lập tức hóa thành ba mươi lăm bậc thang, hai thanh Trảm Thần Huyền Đao như ác long gào thét chuyển động, quay xung quanh hắn.
Tay hắn nắm Thương Thần, thương đánh ra như rồng, vừa bổ hai thanh Trảm Thần Huyền Đao ra một đường thì thấy một cây thước bản bay đến, đánh bộp một tiếng lên trán hắn!
Thái Đế Minh Phương Vũ bị một đòn này đánh cho hồn vía lên mây, nguyên thần gần như bị đánh ra khỏi nhục thân Thái Sơ Thiên Đế, trong lòng không khỏi ngơ ngác.
Chính vào lúc này, gậy Thái Dịch đâm thủng tầng tầng đao quang huyết sắc.
Phụt!
Tân Mục lấy gậy Thái Dịch làm kiếm, đâm trúng mi tâm của nhục thân Thái Sơ, nguyên thần của Thái Đế chấn động mạnh, bay ngược ra khỏi nhục thân Thái SơI
Tân Mục thu gậy, nghiêng đầu cười nói với nữ nhân bên cạnh:
- Lăng, ta đến rồi.
Đột nhiên Lăng Thiên Tôn chỉ cảm thấy lòng mình được ấm áp khó diễn tả bằng lời lấp đầy.
Cảm giác này chưa bao giờ có.
Nàng rất muốn nói một tiếng, ta chờ ngươi quá lâu rồi, nhưng lời vừa đến bên khóe môi lại không thốt ra được.
Nàng đã không nhớ rõ mình chết đi bao nhiêu lần, mỗi một lần chết đi đều nhanh đến thế, đau đớn đến thế, nhưng tuân hoàn này vĩnh viễn sẽ không kết thúc. Đệ tử Dịch Thạch Sinh của nàng phong ấn Thiên Đình Thượng Hoàng, nhặt xác nàng ở hạ lưu Thiên Hà. Trong mỗi một cái quan tài mai táng một bộ thi thể của nàng, nhưng lúc thần thông Bất Dịch bộc phát, thi thể nàng sẽ hóa thành nước sông.
Cứ như vậy, thời gian dài dằng dặc hơn bốn vạn năm, quan tài của nàng đã nhét đầy Thiên Đình Thượng Hoàng.
Suốt bốn vạn năm qua, nàng bị giết hết lần này đến lần khác, thậm chí còn muốn tự mình kết thúc tất cả những thứ này, nhưng ngay cả nàng cũng không thể phá giải thần thông của mình. Thái Đế Minh Phương Vũ cho nàng thời gian quá ngắn, khiến nàng không kịp suy nghĩ mình nên làm gì để phá giải thần thông của chính mình.
Đối mặt với mỗi lần đều phải chết, dù người có tâm lý mạnh mẽ nhất cũng sẽ tan vỡ, Lăng Thiên Tôn cũng như vậy. Ngay khoảnh khắc nàng nhìn thấy Tân Mục, rung động và cảm kích trong lòng nàng không cần nghĩ cũng biết sẽ ra sao.
Nàng là một người có ý chí vô cùng kiên định, nhưng dù kiên định hơn nữa cũng bị cái chết ở những năm này mài đến tan VỠ.
Bởi vậy ánh mắt dừng trên gương mặt Tần Mục của nàng mãi cũng không thể rời đi. Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay Tần Mục không còn lạnh lẽo như lúc trường thương lạnh ngắt đâm thủng cơ thể nàng, điều này khiến nàng có một loại cảm giác sống sót.
Nàng không dám tin tưởng cảm giác của chính mình.
Mãi đến tận khi nàng nghe được giọng nói của Tân Mục, loại mừng rỡ như điên này mới tỏa ra từ đáy lòng, tuôn khắp toàn thân, hóa thành dòng nước ấm.
Một bên khác, trong nháy mắt nguyên thân Minh Phương Vũ của Thái Đế đang bị cây gậy cưỡng ép đánh ra khỏi nhục thân Thái Sơ, lập tức ngừng xu thế lùi lại, xông vào nhục thân Thiên Đế lần nữa.
- Thái Đế, ngươi đã bị ta đánh ra khỏi nhục thân Thái Sơ mà vẫn còn muốn trở về ư?
Tân Mục quay đầu lại, cười nói với nguyên thần Thái Đế bay đến:
- Có lẽ ngươi còn chưa biết ta, ta tên là Tân Mục, Tần trong tam nhân chủng điền, Mục trong phóng ngưu. Ngươi có thể gọi ta là Mục Thiên Tôn. Tuy ngươi còn chưa nhận ra ta, nhưng chúng ra đã "tương hận tương sát" với nhau lâu lắm rồi.
Dù hắn đang cười, nhưng ra tay lại vô cùng độc ác, đưa tay nắm lấy Trảm Thần Huyền Đao. Hai thanh Trảm Thần Huyền Đao bị hắn hóa thành một thanh, sau đó chém một nhát đao vào mi tâm của nhục thân Thiên Đất Một nhát đao này tràn đầy khí thế, lộ ra hết sức mạnh của Đao Đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận