Mục Thần Ký

Chương 1464: Đưa tang tại chỗ

Chương 1464: Đưa tang tại chỗChương 1464: Đưa tang tại chỗ
Đột nhiên hai chân Tân Mục run rẩy, hẳn cúi đầu nhìn lại thì thấy dưới chân cũng có một bóng đen, vân tay phập phồng giống như núi non, kéo dài ra xa.
Đây là một bàn tay, bàn tay duy nhất của Thái Đế.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã bị dẫn dụ đến trước mặt Thái Đế, đi đi lại lại trong lòng bàn tay Thái Đết
- Mục Thiên Tôn, ngươi muốn đàm phán? Đàm phán cái gì?
Thân hình không đầu của Thái Đế truyền đến thanh âm vang dội.
Người khổng lồ này ngồi trong không trung, tuy không có đầu, thiếu một cánh tay, trên người chồng chất vết thương nhưng vẫn còn sống, vẫn mạnh mẽ như trước! Chỉ cân ký thác vào Chung Cực Hư Không thì thần thức Đại La Thiên vẫn còn ở đây, hắn sẽ không bao giờ tử vong!
Giọng nói của hắn tràn ngập lạnh lùng và châm chọc:
- Mục Thiên Tôn, đừng quên, ngươi đã đồng ý với ta, ngăn chặn Hạo Thiên Tôn, ta đã làm được, ngươi cũng nên trả lại Nguyên Thạch Thái Sơ cho ta!
- Trả lại! Ta cho ngươi sống!
- Không trả! Hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Tần Mục hơi chột dạ, mặc dù hắn nghĩ tới đủ loại tình huống khi đối mặt với Thái Đế đòi Nguyên Thạch Thái Sơ, thậm chí còn nghĩ ra đủ loại kế sách đối phó, nhưng thật sự đối mặt với vị bá chủ vô địch thời kỳ Thái Cổ này, hắn vẫn có chút chột dạ.
- Thái Đế, ta và ngươi có giao ước ngăn cản Hạo Thiên Tôn, không để cho Hạo Thiên Tôn đáp xuống Thái Hư! Ngươi làm được chưa?
Tân Mục ngẩng đầu lên nhìn thân hình không đầu của Thái Đế, cất cao giọng nói:
- Ngươi không làm được! Giờ phút này Hạo Thiên Tôn vẫn còn sống êm đẹp ở vùng đất Thái Hư, tọa trấn ở đó, cực kỳ khoái hoạt! Ngươi không hoàn thành giao ước mà còn dám đòi Nguyên Thạch Thái Sơ sao?
Thái Đế lạnh lùng nói:
- Ta làm Hạo Thiên Tôn trọng thương, thương thế của hắn trong mười mấy vạn năm không lành lại được. Hiện tại hắn chỉ là một tên phế nhân, hắn tọa trấn vùng đất Thái Hư cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì. Mặc kệ kết quả như thế nào, mục đích của ngươi đã đạt được rồi, mau đưa Nguyên Thạch Thái Sơ cho ta.
Tân Mục cười lạnh: - Hắn được Cổ Thần Thái Tố cứu, giờ phút này đã khôi phục chín tòa Thiên Cung, ngươi dám nói hắn là một phế nhân? Ngươi không làm đúng hứa hẹn...
- Ta cho ngươi vào hòm ngay bây giờ, ngươi tin không?
Thái Đế lạnh lùng nói:
- Thái Tố xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn. Ta đáp ứng ngươi, ta đã làm được, giờ ngươi lại muốn đổi ý, ta chôn ngươi bây giờ, ta lấy lại Nguyên Thạch từ thi thể ngươi dễ hơn đánh một trận với Hạo Thiên Tôn ngàn vạn lần!
Tần Mục lấy trâm cài tóc Lăng Thiên Tôn ra, cười ha ha nói:
- Thái Đế, ngươi đừng quên, thần thông của Lăng Thiên Tôn kìm hãm được bản lĩnh của ngươi! Muốn thì ta và ngươi đồng quy vu tận?
- Đồng quy vu tận? Ha ha ha, Mục Thiên Tôn, ngươi quá coi trọng bản thân, cũng quá coi trọng Lăng Thiên Tôn.
Giọng nói vang lên từ trong lông ngực của Thái Đế, thản nhiên nói:
- Trong tầm nhìn hạn hẹp của ngươi, ngươi nghĩ rằng thần thông của Lăng Thiên Tôn có thể kiềm chế được ta sao, ngươi học được thần thông của Lăng Thiên Tôn thì may ra ngươi còn cò kè mặc cả được với ta. Hay ngươi cho rằng dựa vào một Cổ Thần Noãn, ngươi lập tức có chỗ dựa để ngươi nói chuyện vui vẻ với ta? Ngươi sai rồi.
Lúc này, người khổng lồ đứng dậy, bàn tay nâng Tần Mục lên, nâng Thái Thủy Chi Noãn và thân thể tỷ muội Đế Hậu và đội ngũ đưa tang, chậm rãi đi đi lại lại giữa vũ †rụ mênh mông.
- Ngươi lầm to rồi.
- Không chỉ ngươi, Vân Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn đều sai. Bước chân của hắn rất lớn, vận tốc còn nhanh hơn vận hành tinh thân nhiều, không trung bị chân giẫm lên không ngừng sụp đổ tan rã:
- Anh hùng ngày xưa nay còn đâu? Đều là ảo ảnh trong mơ. Vân Thiên Tôn chết rồi, Lăng Thiên Tôn bị thân thông của mình vây khốn, Thái Sơ Thiên Đế đã bị ta lấy mất thân thể của hắn, thế thân của hắn chỉ dám làm một tôn tử rụt đầu?
- Ngươi nghĩ Vân Thiên Tôn giết được ta sao? Hay Lăng Thiên Tôn giết được ta sao?
- Đáng tiếc, bọn họ đều đã chết hết, ở đây chỉ còn lại một mình ta.
- Ta ở cao trên thần thức Đại La Thiên, các ngươi hao hết tâm lực đánh chết, đả thương, chẳng qua chỉ là một bộ phận của †a mà thôi, căn bản ngươi không cách nào. đả thương đến nguyên bản của ta được.
- Ngươi nghĩ ta vẫn luôn sợ thần thông của Lăng Thiên Tôn à? Hay ngươi nghĩ ta sợ Cổ Thần trong noãn của tỷ muội Đế Hậu?
Mặc dù hắn ta không có đầu, nhưng giờ phút này, Tân Mục lại cảm giác được có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chăm chú vào hắn, nhìn chăm chú lên Thái Thủy Chi Noãn, nhìn chăm chú lên thân thể của Đế Hậu nương nương và Nguyên Mẫu phu nhân.
Đôi mắt hắn lộ ra vẻ mỉa mai, giều cợt.
Đối mặt với tình huống này, quả thật là một áp lực rất lớn đến từ Thái Đế.
Trong tay Tần Mục, Thái Thủy Chi Noãn lặng lẽ truyền âm nói:
- Mục Thiên Tôn, căn cứ vào kinh nghiệm ta bị Thái Sơ Thiên Đế trấn áp nhiều năm như vậy còn có thể bảo vệ tính mạng, †a cho ngươi một lời khuyên: nhận thua đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận