Mục Thần Ký

Chương 1587: Có kẻ trộm nhung nhớ

Chương 1587: Có kẻ trộm nhung nhớChương 1587: Có kẻ trộm nhung nhớ
Hơn nữa, Thái Sơ còn chứng kiến đại đạo Thần Thức của Thái Đế nở Đạo Hoa trên cây, kết thành Đạo Quả. Tuy rằng chỉ là một quả xanh chát, nhưng vẫn mang đến cho hắn một chấn động không gì sánh được!
Mà cái gốc cây khô trước mắt này, rõ ràng nó cũng là một cây Đạo Thụ vô cùng mạnh mẽ tồn tại lạc ấn trong Hư Không Chung Cực!
Cái thứ quả khô quắt nhăn nheo kia chính là Đạo Quả!
- Không đúng! Không đúng!
Hiểu Thiên Tôn khó mà áp chế khiếp sợ trong lòng, thất thanh nói:
- Thái Đế là sự tồn tại duy nhất lạc ấn đại đạo của bản thân tại Hư Không Chung Cực, không có người thứ hai có thể làm điều đó! Trong Hư Không Chung Cực, chỉ có Thần Thức Đại La Thiên của hắn, làm sao có thể có người thứ hai lạc ấn Hư Không trước Thái Đế, hơn nữa còn kết thành Đạo Quả?
Đạo Quả này là một Đạo Quả trưởng thành, ngay cả khi nó bị thu nhỏ lại, nó cũng vẫn lớn hơn Đạo Quả của Thái Đế rất nhiều.
Sự tồn tại như vậy, im hơi lặng tiếng chết ở nơi này, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Hiểu Thiên Tôn lấy lại bình tĩnh, đi đến Đạo Quả kia.
U Đô.
Thổ Bá và thần khí Ngự Thiên Tôn của Hư Thiên Tôn đối đầu với nhau, hiển nhiên Hư Thiên Tôn nhận thức được chuyển động bất thường của U Đô, phát giác có cơ hội đối phó với Thổ Bá, lúc này mới điều khiển thần khí Ngự Thiên Tôn. U Thiên Tôn nhìn thấy từ xa, nhíu mày. Tân Mục cười nói:
- Hiện tại chúng ta cũng có thần khí Ngự Thiên Tôn, cho nên không cần sợ Hư Thiên Tôn làm gì.
U Thiên Tôn đồng ý, xé đám giấy vàng trên thần khí Ngự Thiên Tôn của Hiểu Thiên Tôn, khống chế thần khí Ngự Thiên Tôn. Thần khí càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao, có thể so sánh với thần khí Ngự Thiên Tôn của Hư Thiên Tôn.
Hư Thiên Tôn thấy thế, lập tức thu liễm khí tức.
U Thiên Tôn dự định đưa thần khí Ngự Thiên Tôn đã bị phá hủy cho nàng, Thổ Bá lớn giọng thốt lên:
- Nhân Thánh Vương, không cần phải như vậy.
U Thiên Tôn đành phải từ bỏ suy nghĩ muốn huyết chiến một trận với Hư Thiên Tô, thong thả lái thuyền giấy vào mi tâm của Thổ Bá, ở nơi đó, nguyên thần của Thổ Bá đã đợi bọn họ sẵn.
U Thiên Tôn neo thuyền giấy và buộc lại cẩn thận, Tân Mục liếc nhìn hắn, trong lòng có chút không vui.
Dược sư thấp giọng nói:
- Nơi này là U Đô, U Thiên Tôn cũng cẩn thận như vậy sao?
- Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhung nhớ. Trước kia không buộc cẩn thận, bị người ta lấy cắp mất một chiếc.
U Thiên Tôn nói.
Tân Mục hừ lạnh một tiếng:
- Keo kiệt. Không phải ta chỉ mượn một lần thôi à? Cũng chẳng phải không trả lại cho ngươi.
U Thiên Tôn quay sang dược sư, nghiêm túc nói: - Giấy vàng của ta cũng bị người kia trộm.
Dược sư tràn đây đồng cảm:
- Quả thực thôn bọn ta có hai kẻ trộm, nhìn thấy đồ tốt thì không thể bỏ đi, ngay cả ta cũng bị hắn bọn họ dắt mũi nhiều lần.
Bọn họ đi vào cung điện trong mắt Thổ Bá, nguyên thần Thổ Bá chào Nguyệt Thiên Tôn, nói:
- Thương thế của Nguyệt đạo hữu đã khỏi hẳn, khôi phục lại thần thái, phong phạm năm đó, thật đáng mừng.
Nguyệt Thiên Tôn đáp lễ:
- Không dám. Thổ Bá trượng nghĩa, ra tay tương trợ, Nguyệt khắc ghi trong lòng.
- Không cần bận tâm về chuyện đó.
Giọng nói Thổ Bá hùng hồn:
- Lần này là nhờ Mục Thiên Tôn tự mình mở cổng Thừa Thiên để kết nối U Đô với dương gian, kinh động Nhân Thánh Vương. Hắn cố ý dùng giao tình giữa hắn với Nhân Thánh Vương tới đây uy hiếp, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Nhân Thánh Vương bị thương tổn, cho nên, dù bị hắn uy hiếp nhưng cũng không thể không ra tay tương trợ, Nguyệt đạo hữu không cần phải để tâm. Món nợ này, ta đã ghi cho Mục Thiên Tôn.
Tân Mục hậm hực nói:
- Đúng là Thổ Bá nhìn rõ mọi việc, hành xử công bằng.
- Là chức trách của ta, không dám lười biếng.
Thổ Bá nói:
- Nhân Thánh Vương bảo vệ các loại sổ sách tốt lắm, lúc nào cũng có thể lấy ra để thanh toán.
U Thiên Tôn gật đầu, nói:
- Bảo vệ rất tốt. Tân Mục không muốn nhắc lại chuyện này, vội vàng nói:
- Dược sư gia gia, Nguyệt Thiên Tôn bị thương ở mặt, chỗ của ngươi có loại thuốc mỡ nào tốt nhất không?
Dược sư thầm buồn bực, nói:
- Có thì có đấy, thế nhưng ngươi dùng thần thông Tạo Hoá chữa trị cho Nguyệt Thiên Tôn là được rồi mà, cũng chẳng rắc rối là bao. Thương thế của U Thiên Tôn nặng hơn, ta chữa trị vết thương cho U Thiên Tôn trước đã.
Tần Mục thở dài, hít thở không thông, hơi thở có phần yếu ớt, nói:
- Ta cũng bị thương. Thương thế lần này rất nặng, chỉ sợ vĩnh viễn không hồi phục được.
Trong lòng dược sư càng thêm buồn bực, Tân Mục không còn vết thương nào, theo lý mà nói, dựa vào trình độ Y Đạo và đại đạo Tạo Hóa của hắn, Tân Mục đã hồi phục lại trạng thái đỉnh phong, sinh long hoạt hổ từ lâu rồi mới đúng, sao vẫn nói bản thân bị thương, còn bày ra dáng vẻ có thể chết bất cứ lúc nào thế?
- Ta bị thương ở mắt.
Tân Mục thở dài một tiếng:
- Bên trong mắt dọc của ta vốn cất chứa nhiều loại bảo bối, ta đấu một trận Hiểu Thiên Tôn, kết quả bị hắn dùng một chỉ đánh nát đầu, ngay cả hai mắt ta cũng bị nổ nát bét. Mấy thứ khác còn dễ nói, vỏ trứng Thiên Đế, Nguyên Thạch Thái Cực rất dễ kiếm, những cái đó đều là những vật tầm thường, không đáng giá nhắc tới. Thứ duy nhất khiến ta canh cánh mãi trong lòng chính là miếng ngọc bội đó của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận