Nhân Gian Băng Khí

Chương 1001. Chờ anh, cả đời 27

Chương 1001. Chờ anh, cả đời 27
Chương 1001: Chờ anh, cả đời 27
Người dịch: PrimeK
Âu Dương Bác lại hừ nhẹ một tiếng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, thích thì thích, không thích thì không thích, nhăn nhó nhó như vậy làm gì?"
Âu Dương Lâm gãi gãi đầu, da mặt ngăm đen không khỏi hơi ửng đỏ.
Âu Dương Bác liếc hắn một cái, nói: "Thích thì theo đuổi, có thể theo đuổi là bản lĩnh của ngươi, đuổi không được thì đừng tiếp tục dây dưa. Con trai Âu Dương Bác ta đương nhiên đỉnh thiên lập địa, nên cầm lên được thì buông xuống được.
Âu Dương Lâm nhất thời mừng rỡ, theo bản năng đứng lên đứng chào theo quân lễ, lại nghe bên cạnh "Ôi" một tiếng kêu thảm, hóa ra hắn cúi chào lúc khuỷu tay đụng vào Âu Dương Ninh, khiến cô đau đến nhe răng nhếch miệng.
Âu Dương Ninh bất mãn hét lên: "ông anh thối này, muốn cưới vợ muốn điên rồi sao?
Trên bàn cơm nhất thời lại cười ha ha.
……
Bữa tiệc rất nhanh liền kết thúc, một bữa cơm mà thôi, hơn nữa này một bàn toàn những người gầm gừ nhau, bởi vậy không dùng bao lâu thời gian, bữa tiệc liền đến kết thúc. Nói tóm lại bữa cơm này ăn không tính náo nhiệt, nhưng cũng không tính quạnh quẽ, có Âu Dương Lâm, Âu Dương Ninh mấy người vui vẻ này, hơn nữa lão dở hơi Tửu Quỷ này thường thường trêu chọc vài câu chọc cười, trên bàn cơm thường thường truyền ra từng trận tiếng cười.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người liền một đám đi về, trong lúc đó cũng không có phát sinh chuyện gì không hài hòa. Hai cha con Gia Cát Hoàng, Gia Cát Tuệ vẫn rời đi theo 13 và Lục Đạo, về phần 11 và Âu Dương Nguyệt Nhi sau khi tiễn người một nhà Âu Dương Bác thì cùng nhau rời đi, nơi bọn họ đi ngoại trừ mấy người có hạn như Cuồng Triều, Hoàng Hậu và Hầu Tử ra, thì không ai có thể biết được.
Sau khi yến tiệc tản đi, tiểu khu này cũng giải trừ phong tỏa, các thành viên của Hắc Ám Thập Tự như những u linh trong đêm tối lặng lẽ rút đi. Mà trong tiểu khu chỉ còn lại mấy "hộ đóng đinh" đến cuối cùng vẫn không biết đệ nhất sát thủ thế giới hung danh hiển hách cùng nữ thần Âu Dương Nguyệt Nhi nổi tiếng hôm nay ở trong tiểu khu của bọn họ cử hành một hôn lễ khiêm tốn, không muốn người khác biết. Mà hôn lễ hôm nay, ngoại trừ vài người tham dự, vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết được nội tình.
Nửa giờ sau, trong một gian phòng bố trí ấm áp trong khu biệt thự ở ngoại ô thành phố, chỉ có 11 người ngồi đối diện với Âu Dương Nguyệt Nhi.
Bầu không khí kiều diễm lặng lẽ lan tràn trong phòng, Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi ở mép giường, cúi đầu đứng ngồi không yên túm lấy làn váy của mình. Áo cưới trên người cô đã sớm thay, giờ phút này trên người mặc một bộ lễ phục màu đỏ. Lễ phục bó sát người đem đường cong tuyệt đẹp của thân thể cô bày ra hoàn mỹ, tin tưởng chỉ cần là một nam nhân bình thường nhìn thấy, đều sẽ nhịn không được nuốt nước miếng.
11 Ngồi bên cạnh cô, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Ánh sáng nhu hòa trong phòng chiếu lên khuôn mặt hắn, tôn lên góc cạnh cương nghị, lại phối hợp với bộ dáng "khô khốc" kia, ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không thể không thừa nhận, 11 đúng là một người đàn ông rất hấp dẫn. Điểm hấp dẫn người ta nhất của hắn không phải là bề ngoài của hắn, cũng không phải bản lĩnh gần như không gì không làm được của hắn, mà là con người hắn tựa như một đoàn sương mù, toàn thân trên dưới không chỗ nào không lộ ra bí ẩn khiến người ta có dục vọng nhìn trộm. Nhưng khi ngươi càng muốn nhìn rõ toàn cảnh của hắn, sẽ phát hiện không chỉ không nhìn thấy gì, ngược lại ngay cả chính mình cũng bị lạc trong đó.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngay từ đầu cũng chỉ cảm thấy tò mò đối với 11, mới chú ý hắn, muốn nhìn rõ hắn, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, liền dần dần hãm sâu trong đó khó có thể tự kiềm chế, đợi đến khi bỗng nhiên phát giác, đã hãm sâu trong vũng bùn rốt cuộc không ra được nữa.
Khẽ thở dài, Âu Dương Nguyệt Nhi không biết mình yêu người này, cuộc đời này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh. Bất quá mặc kệ con đường tương lai sẽ đi như thế nào, ít nhất con đường này là chính cô chọn, cô sẽ không hối hận quyết định hôm nay.
"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói lạnh lùng của 11 vang lên trong tai cô như những lần trước.
Âu Dương Nguyệt Nhi bỗng dưng phục hồi tinh thần, tự trách mình sao lại thất thần, đồng thời lắc đầu nhẹ giọng nói: "Không có việc gì.
“A. "11 lại cúi đầu, qua một lúc lâu sau hắn mới nhớ ra đã khuya, mới nói:" Ngủ đi.
“Ồ. "Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhưng không hề nhúc nhích.
11 nghi hoặc nhìn cô, Âu Dương Nguyệt Nhi đỏ mặt, khẽ cắn môi thẹn thùng nói: "Em muốn đi tắm trước.
11 không phản đối nhưng đợi một lát, thấy Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn không nhúc nhích, hắn mới hỏi: "Không phải đi tắm sao?"
Âu Dương Nguyệt Nhi đỏ bừng mặt như quả táo đỏ, cúi đầu xuống chôn sâu trước ngực không dám nhìn hắn, âm thanh như muỗi bay lượn nhỏ giọng nói: "Em không có...... áo ngủ để tắm.
11 bĩu môi không yên lòng thuận miệng đáp: "Vậy đừng mặc nữa”.
Trời đất ơi, hắn không nghĩ tới phương diện khác, bởi vì lúc ở trại huấn luyện, mặc kệ nam sinh nữ sinh, tắm rửa không mặc quần áo trần truồng liền chạy ra cũng rất thông thường. Cho nên trong mắt hắn, không mặc quần áo thì có quan hệ gì? Chỉ là người nói vô tâm, người nghe cố ý, những lời này của hắn nghe vào trong tai Âu Dương Nguyệt Nhi liền biến vị.
Âu Dương Nguyệt Nhi xấu hổ nói: "Anh tắt đèn trước đi.
11 dừng Lại
Âu Dương Nguyệt Nhi đỏ mặt nói: "Em...... em không quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận