Nhân Gian Băng Khí

Chương 983. Chờ anh, cả đời 9

Chương 983. Chờ anh, cả đời 9
Chương 983: Chờ anh, cả đời 9
Người dịch: PrimeK
Dương Lâm vẻ mặt sầu lo hỏi: "Hiện tại y học phát triển như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết?"
Văn Vi lập tức xen vào nói: "Bất quá những biện pháp kia cũng chỉ có thể là nâng cao một ít xác suất, hơn nữa cơ hội không phải rất lớn, càng không có khả năng trị tận gốc nếu như có thể, Nguyệt Nhi tốt nhất là không nên mang thai đứa thứ hai, nếu không ai cũng nói không chừng sẽ là lấy mạng tại đánh cược."
Nghe được câu "khẳng định" này của Văn Vi, tay Dương Lâm nắm bản xét nghiệm đột nhiên căng thẳng, ngay cả kết quả xét nghiệm trong tay cũng bị nắm nhăn lại.
"Mẹ" Âu Dương Nguyệt Nhi giữ chặt tay của bà, rưng rưng nước mắt thấp giọng nói: "Con biết mẹ là lo cho con, nhưng đây đều là con tự nguyện, hơn nữa, đứa nhỏ này đối với con mà nói thật sự rất quan trọng mẹ, con xin lỗi mẹ"
Dương Lâm lắc đầu thở dài, chua xót nói: "Bây giờ nói những thứ này còn có ích lợi gì?Mẹ chỉ là lo tương lai con chịu ủy khuất, sống không vui vẻ..." Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của bà đã nghẹn ngào, bịt mũi chảy nước mắt, nói không ra lời.
“Mẹ... "Âu Dương Nguyệt Nhi vùi đầu vào lòng Dương Lâm, nhất thời khóc không thành tiếng.
Dương Lâm yêu thương vuốt ve mái tóc của cô, cũng là cùng Nguyệt Nhi rơi lệ, bất quá sợi tích tụ giữa hai lông mày kia tựa hồ lại buông lỏng ra rất nhiều.
Nhìn thấy hai mẹ con này xem như cởi bỏ khúc mắc, những người còn lại trong phòng đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Văn Vi lại càng không dấu vết lau trán, vừa rồi thật sự là khẩn trương muốn chết, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy trong mắt Âu Dương Ninh đang mang theo một tia ý cười giảo hoạt đang nhìn mình, Văn Vi hơi có chút xấu hổ lừa gạt mẹ con nhà người ta, cho dù da mặt Văn Vi dày hơn nữa, lúc này cũng không khỏi hơi hơi có chút phiếm hồng lên
Nguyễn Thanh Ngữ lại có chút bội phục nhìn Văn Vi, tục ngữ nói tính cách quyết định vận mệnh, với tính cách của Nguyễn Thanh Ngữ làm sao cũng không nói ra được lời nói dối này, nhưng Văn Vi lại có thể hạ bút thành văn, đây chính là chênh lệch giữa hai người, điều này cũng đã định trước Văn Vi thích hợp dốc sức làm việc trong giới kinh doanh, mà Nguyễn Thanh Ngữ của cô lại không thích hợp với cái vòng luẩn quẩn này, Nguyễn Thanh Ngữ không khỏi thở dài dưới đáy lòng, cô không rõ 11 vì sao chỉ định cô đến tiếp nhận chỗ trống Văn Vi để lại sau khi đi, Nguyễn Thanh Ngữ cảm thấy mình gánh vác không nổi gánh nặng này, nhưng phần sầu lo này cô cho tới bây giờ chỉ đặt ở trong lòng mình không biểu lộ qua, bởi vì cô là Nguyễn Thanh Ngữ, không biết có thể đi học, không thích ứng có thể học. Để thích ứng, cô chỉ biết cố gắng, chứ không phàn nàn.
Không biết qua bao lâu, trong phòng tiếng khóc nức nở dần dần tiêu tan Nguyệt Nhi hai mẹ con cũng rốt cục phát tiết đủ rồi, Dương Lâm nâng lên Nguyệt Nhi mặt, nhất thời tức giận lại buồn cười mắng nhẹ: "Nhìn con kìa, khóc trôi cả trang điểm rồi."
Âu Dương Nguyệt Nhi lau mặt, mới phát hiện trang điểm trên mặt mình thật sự bị nước mắt làm nhòe nhoẹt, Văn Vi lập tức lấy túi trang điểm ra, muốn trang điểm lại cho Nguyệt Nhi
Lúc này, Dương Lâm cũng cầm lấy túi xách mình mang đến, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ đóng gói tinh xảo đưa tới.
Nguyệt Nhi ngẩn người, không đưa tay ra đón.
"Cầm đi" Dương Lâm thở dài nói: "Đây là quà cưới mẹ cùng cha con tặng cho con” Nói tới đây, Dương Lâm không khỏi lại bắt đầu bực tức: "Mà con cho dù muốn lập gia đình cũng không cần gấp gáp như vậy chứ?
Âu Dương Nguyệt Nhi hít mũi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, tiếp nhận lễ vật của mẹ, cảm kích nói: "Cám ơn mẹ."
Nhìn Nguyệt Nhi lấy qua lễ vật, giống như ôm vật yêu thích nhất ôm chặt vào trong ngực, trong mắt Dương Lâm hiện lên một tia phức tạp, nhịn nửa ngày sau mới nhịn không được hỏi: "Sau khi kết hôn con còn về nhà không?"
Âu Dương Nguyệt Nhi do dự một chút, mới gật đầu nói: "Trở về, nơi đó là nhà của con.
Nhưng hắn... "Dương Lâm nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt muốn nói mà thôi.
Âu Dương Nguyệt Nhi mặt lộ ra một tia ưu sắc, nhưng rất nhanh liền đem phần ưu dung này che giấu đi, triển khai mỉm cười nói: "Anh ấy còn có chút chuyện muốn giải quyết hơn nữa anh ấy đã đáp ứng, chỉ cần chờ chuyện của anh ấy làm xong sau đó, sẽ trở về ẩn tích mai danh cùng con sống chung"
Dương Lâm thở dài, xem ra cô con gái này cũng giống mình, cả đời này nhất định phải lo lắng cho đàn ông.
Nút thắt trong lòng của Dương Lâm là miễn cưỡng bị cởi bỏ, tuy rằng lời nói dối thiện ý của Văn Vi có công lao rất lớn, nhưng từ hành vi Dương Lâm đã sớm chuẩn bị quà tặng, bà làm sao không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Cùng với việc Dương Lâm ổn định tâm lý trở lại, trong phòng ngủ bầu không khí dần dần bắt đầu có chút sinh động lên cũng không lâu sau, Chị Xuyên đến, cũng gia nhập vào đám người con gái này líu ríu trong hàng ngũ đi
Trong phòng khách bên ngoài phòng ngủ, Âu Dương Lâm cùng Hầu Tử đang nhiệt liệt thảo luận vấn đề súng ống, cũng trao đổi một ít tâm đắc sinh tồn trên chiến trường nhìn hai người bọn họ kề vai sát cánh, nghiễm nhiên đã trở thành một đôi hảo huynh đệ, một màn này cũng không phải ngoài dự đoán của mọi người, dù sao hai người bọn họ đều từng bị Hoa Hồng Máu nhốt qua một thời gian, hai người huynh đệ này sớm đã quen bết, huống hồ Hầu Tử là một người nhàn rỗi không yên miệng, cho dù một người cũng có thể tự nói với mình hơn nửa ngày cộng thêm tính cách tùy tiện của Âu Dương Lâm, hai người này rất nhanh liền thành một cặp tâm đầu ý hợp. Hầu Tử thậm chí còn nguyện ý đem khẩu súng lớn quý như tính mạng của mình cho Âu Dương Lâm mượn chơi đùa, chỉ là khi Âu Dương Lâm lòng đầy vui mừng ôm lấy ống pháo lớn kia, cả khuôn mặt lập tức liền tái xanh nguyên nhân thứ này quá nặng, căn bản không phải người bình thường có thể khiêng được nhìn thấy Hầu Tử ôm khẩu súng lớn này vào trong ngực nhẹ như không, ánh mắt Âu Dương Lâm đều trở nên cổ quái, là ăn cái gì mà khỏe thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận