Nhân Gian Băng Khí

Chương 368. Biệt Nhạ Ngã, Nhân Vi Nhĩ Nhạ Bất Khởi 3

Chương 368. Biệt Nhạ Ngã, Nhân Vi Nhĩ Nhạ Bất Khởi 3
Chương 368: Biệt Nhạ Ngã, Nhân Vi Nhĩ Nhạ Bất Khởi 3
Thời tiết càng lúc càng lạnh, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng nước đọng trên mặt đường sau một đêm bị khí lạnh ngưng tụ đã đông thành một lớp băng sương bàng bạc.
Sắc trời u ám, khoảng không phía đông đã dần dần tỏa sáng, nhìn qua rất giống phần da bụng trắng bệch của con cá chết.
Sắc trắng của sự mù màu.
Sắc trắng của nỗi sợ hãi.
Một đêm hắc ám rốt cuộc đã qua đi, nhường chỗ cho buổi tinh mơ đến. Chỉ là sáng sớm hôm nay lại điểm tô chút vị thảm đạm.
Vào lúc này, những người dậy sớm đã đứng lên khỏi giường ngủ ấm áp chuẩn bị cho một ngày bận rộn. Ở những nơi không khí trong lành, nhất là vùng phụ cận nhiều cây xanh đã tụ tập không ít người tập thể dục buổi sáng. Tiếng máy phát thanh vang lên bài tập thể thao “một hai ba bốn, hai hai ba bốn”, các cụ ông cụ bà gần đó theo tiếng nhạc mà vặn vẹo thân hình già nua của mình rất theo nhịp điệu.
Đêm tối còn chưa hoàn toàn tan đi, buổi sáng cũng chửa chính thức bước đến, vậy mà chúng sinh như cây cỏ đã bắt đầu lặp lại một ngày cuộc sống của mình. Rời giường, làm việc, ngừng việc, về nhà, đi ngủ, sau đó lại là một ngày mới. Lặp đi lặp lại lần này rồi đến lần khác không phiền não quỹ đạo ấy ngày này rồi đến ngày khác, trong đó có người vì kế sinh nhai mà lo lắng, có kẻ bởi cuộc sống mà bận rộn, nhưng có mấy ai lưu tâm đến ý nghĩa của tính mạng? Lại có mấy người lo nghĩ rằng, liệu hôm nay ta có chết hay không?
Một chiếc xe chạy nhanh theo lối mòn hoang dã, bánh xe trầm trọng để lại trên mặt đường lầy lội những dấu lốp in sâu, đi qua con đường bùn đất. Xe cứ lắc lư nghiêng ngả, 5 người trong xe lúc này mặt mày đều nghiêm trọng.
Bởi vì họ biết, rất nhanh sẽ có một trận đại chiến chờ đón bọn họ. Mà sau cuộc chiến này liệu có mấy người sống sót?
Bọn họ vẫn biết Long Hồn nếu không dưới tình huống bất đắc dĩ sẽ không hạ sát thủ, tuy nhiên bọn họ đã giác ngộ rõ về cái chết. Đến cả tên Vịt Bầu vốn chưa từng trải qua lần thực chiến thực thương nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng sờ sờ vào khẩu súng ngắn giắt bên hông, sợ rằng đến lúc lại không kịp rút súng.
Cả chiếc xe này, ai cũng đều chuẩn bị sẵn sàng đi đến cái chết.
Vì không chịu được, không thể. Không chấp nhận.
Cả bốn người đều lấy Mười Một làm hạch tâm, họ đều hiểu được vận mệnh của mình đã cùng đoàn thể này, cùng Mười Một kiên quyết ràng buộc vào một mối. Ngay cả kẻ không muốn khai chiến với Long Hồn nhất như Lãnh Dạ cũng hiểu sâu sắc, linh hồn của đoàn thể này chính là Mười Một, một khi Mười Một bị giết hoặc bị bắt, đoàn thể này tự nhiên sẽ tan tác, đến lúc đó, ngay cả cơ hội cuối cùng nhằm chứng minh mình trong sạch cũng không còn, bọn họ sẽ phải mang trên lưng tội danh phản đồ cả đời, phải đối mặt với sự đuổi bắt vĩnh viễn của Long quốc.
Phản quốc! Tội danh này chính là áp lực nặng đến nghẹt thở. Có mấy ai chịu nổi?
Do vậy, dù là phải chết, cũng phải cam đoan rằng Mười Một chạy thoát. Chỉ khi hắn còn sống, bọn họ mới có cơ hội lật ngược thế cờ.
Sát khí tràn ngập đầy xe. Rất có mùi vị của “tráng sĩ nhất khứ bất phục phản” (tráng sĩ một đi không trở lại – tích Kinh Kha - hsol).
Giờ phút này, nhóm hacker Cuồng Triều và Nhược Từ đang ở xa đều cả đêm không ngủ, ai nấy đỏ hai con mắt lợi dụng hết thảy mọi phương thức nhằm giám thị mọi phạm vi có thể.
Chính là, nguyên một đêm qua, cả thành phố đều yên lặng đáng sợ. Người dân vốn chẳng biết chuyện gì vẫn chuẩn bị cho một ngày làm việc của mình như thường lệ, xe cộ trên phố dần đi lại đông đúc, loa còi inh ỏi. Không có dấu vết quân đội điều động, cảnh sát vẫn tuần tra ở các ngả đường như ngày thường, hết thảy đều như chưa có gì phát sinh. Chỉ là phía Long Hồn trước nay đều chưa bao giờ lộ mặt, tựa như không tồn tại trong chốn nhân gian.
Hết thảy đều yên ắng, khiến người ta phải lạnh tim.
Chiếc xe vẫn chạy nhanh như cũ, người của Long Hồn vẫn không xuất hiện. Khí tức trước trận đại chiến ngưng trọng đến mức làm người ta phải nghẹt thở.
Chính vào lúc này, thanh âm của Cuồng Triều bỗng vang lên trong tai 5 người: “Sở Nguyên, vừa nhận được một tin nặc danh, nội dung chỉ có một câu: Vãn nam tẩu, thiên phong tán (Về phía Nam, dạo Thiên Phong)."
Mười Một vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn từ nhỏ luôn duy trì thói quen như vậy, nhằm có thể lợi dụng tối đa thời gian bảo trì thể lực tốt nhất, sẵn sàng ứng phó với mọi khả năng chiến đấu phát sinh. Nghe vậy, Mười Một liền nhẹ giọng hỏi: “Là ai gửi?”
“Không biết.” Cuồng Triều có chút lo lắng đáp: “Ta tìm không ra địa chỉ IP gửi đến, tuy nhiên dòng ký tên cuối cùng là: Chờ ngươi tới lấy đao.”
Mười Một bỗng mở to mắt, cất tiếng: “Vịt Bầu, đi về hướng Nam, lên núi Thiên Phong".
“Rõ.” Vịt Bầu lên tiếng, xác định phương hướng, quay đầu xe hướng về phía nam chạy đi.
Lạnh Dạ nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết đấy là ai à?”
“Là kẻ địch.” Không đợi Lãnh Dạ hỏi thêm, Mười Một lại bổ sung: “Nhưng không phải là người của Long Hồn.”
“Ngươi tin được hắn sao?”
Mười Một liếc mắt nhìn Lãnh Dạ, nhẹ nhàng thốt ra một chữ “Tin”, sau đó không nói gì thêm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Lãnh Dạ bĩu môi, nhưng không hỏi thêm, hắn biết Mười Một làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, mặc dù hắn đến giờ vẫn không rõ ràng, nhưng dù sao Mười Một cũng là hạch tâm của đoàn đội này, chỉ cần một câu của hắn, dù phía trước là hố lửa, tin rằng mọi người trong xe đều tiến vào không chút do dự.
Đấy chính là vị lĩnh tụ tinh thần khơi dậy lực lượng của đoàn thể.
Mặc dù đội trưởng trên danh nghĩa của Thập Tự Hắc Ám là Lãnh Dạ, luôn bày mưu tính kế cũng là Lãnh Dạ, tuy nhiên ngay từ ngày đầu tiên đoàn thể thành lập, tất cả mọi người đã nhận định Mười Một mới là linh hồn của Thập Tự Hắc Ám. Cho tới bây giờ, tựa như Mười Một chưa hề nỗ lực gì mấy cho đoàn thể, có chăng chỉ là không ngừng đem lại hết phiền toái này đến phiền toái khác cho bọn họ, tuy nhiên địa vị của Mười Một trong mắt mọi người tuyệt không hề thay đổi. Cho nên một lời nói của Mười Một thường có tác dụng bằng một trăm câu của Lãnh Dạ.
Hành trình chiếc xe đột nhiên cải biến phương hướng, vậy mà Long Hồn kia vẫn không có động thái gì. Tựa như những người trong xe này chỉ đi du lịch, không ai quản bọn bọ từ đâu đến, sẽ đi về đâu. Giống như bọn họ chỉ là khách đi đường bình thường, chỉ có đám bụi đường bốc cao khi xe đi qua là còn lưu lại.
Sắc trời sáng lên rất nhanh. Không bao lâu, chân trời phương đông đã hiện lên một tầng màu vàng kim nhàn nhạt.
Chiếc xe tiếp tục chạy về hướng Nam, lúc này mọi người đã rời khỏi phạm vi thủ đô, dọc theo cầu đường cao tốc thẳng tiến phía nam.
Bên ngoài thủ đô có một dãy núi lớn nhưng không cao, tên là núi Thiên Phong (núi trời), bởi vì tác dụng phòng vệ của ngọn Vệ Thiên mà đặt ra vậy. Chuyện kể rằng sau thời loạn lạc Ngũ Hồ, có một dòng dị tộc xâm nhập, nhanh chóng đánh chiếm tới sát kinh thành thì bị danh tướng thời ấy lợi dụng địa thế phụ cận đánh bại, cái tên Vệ Thiên ra đời từ đó.
Xe chạy hơn một giờ thì cuối cùng cũng đến núi Thiên Phong, lúc này sắc trời đã hoàn toàn sáng lên.
Chân trời phía đông đã hiện ra một vầng hỏa cầu đỏ rực.
Đang khi xe chạy lên sườn núi Thiên Phong, Mười Một bỗng lên tiếng: “Dừng xe!”
Vịt Bầu không chút do dự dậm phanh, chiếc xe đang đi với tốc độ cao nhất thời trượt đi hơn 10m mới khó khăn dừng lại. Con đường núi vốn chẳng lớn bị chiếc xe hoành ngang chặn ở giữa, khiến cho các xe nếu lên và xuống núi đều bị chặn ở chỗ này, vô phương di động. May mà sau khi ra khỏi đường cao tốc, rất ít có xe đi đường núi hiểm trở, hơn nữa thời gian này lượng xe đi lại ở đây cũng rất ít, nếu không khẳng định giao thông ngả đường núi này sẽ bị tắc tịt.
“Xuống xe!” Mười Một ra lệnh. Toàn thể không nửa phần dị nghị đều bước xuống, kể cả Tiểu Bạch đã nhảy xuống, cào cào vào chân Muời Một, sau đó ngẩng đầu ngó hắn.
Mười Một nhìn lại bốn người bên cạnh mình, không nói câu nào, xoay lưng hướng núi Thiên Phong đi tới. Bốn người kia đã bày ra trận thế theo sát phía sau hắn. Tiểu Bạch thì không cần phải nói, nó căn bản là cái bóng của Mười Một, Mười Một ở đâu khẳng định nó sẽ ở đó.
Dãy Thiên Phong kỳ thực rất lớn, là một mảng núi non trùng điệp, phía bắc tiếp kinh thành, một đường phía nam kéo dài đến phong cảnh thành Thiên Vệ. Vệ Thiên là ngọn núi gần sát kinh thành nhất, đồng thời cũng là nơi nổi danh nhất của dãy núi Thiên Phong. Chỗ bọn họ xuống xe không xa ngọn Vệ Thiên lắm, bọn họ đi bộ khoảng 20 phút liền tiến đến dưới chân ngọn Vệ Thiên.
Nơi này địa thế rất cao, quay đầu nhìn lại chỉ thấy những hình khối ruộng lúa khai khẩn của nhà nông, thật là cảnh tượng đẹp đẽ say lòng. Tiếc là giờ phút này 5 người bọn họ không có lòng dạ thưởng thức mà quay đầu đi tiếp về trước.
Ngọn Vệ Thiên mặc dù miễn cưỡng có thể xem như là phong cảnh nổi tiếng, nhưng lúc này không có người đến du ngoạn. Bây giờ trời vừa sáng, thời khắc này mọi người còn đang ngủ trên giường, cả những người tập thể dục buổi sáng cũng chỉ tập trung ở chân núi, làm sao kỳ vọng mấy người già đó leo cao được chứ? Dù bọn họ có thể leo, người nhà bọn họ cũng không yên tâm, vạn nhất có chuyện gì xảy ra hoặc là phát bệnh gì đấy thì kêu trời không thấu gọi đất chẳng nghe, thành con cháu bất hiếu mất.
Vì vậy 5 người dọc theo đường đi không hề phát hiện một bóng người nào gần đó, âm thanh duy nhất nghe được chỉ là tiếng chim hót líu lo trong núi rừng. Nếu không, để người bắt gặp cảnh đám người dắt chó, mang súng cầm đao sát khí đằng đằng bộ dạng dọa người, còn tưởng là thổ phỉ vào núi không chừng.
“Lãnh Dạ.” Mười Một bỗng nói: “Nếu không chống được, ngươi mang theo Đạo Duy, Vịt Bầu đi củng Hầu Tử, phân thành ba tổ tẩu tán. Nếu có thể sống sót, hãy tìm biện pháp liên hệ Thượng Thanh bang."
“Không được!” Lãnh Dạ lập tức minh bạch ý tứ của Mười Một, liền quả quyết phản đối: “Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là ngươi.”
Mười Một không quay đầu, bảo: “Hãy làm theo lời ta nói.”
Lãnh Dạ cắn răng, không lên tiếng. Hắn biết cách Mười Một nói là đúng đắn, nếu 5 người hợp lực mà còn không chống được thì chỉ có thể phân tán ra mới còn có cơ hội chạy trốn. 5 người bọn họ, trừ Mười Một không tính, Lãnh Dạ cùng Hầu Tử có lực chiến đấu tốt nhất, mà chỉ có Lãnh Dạ và Vịt Bầu mới gặp qua Vu Quang Hải, biết cách liên lạc Thượng Thanh bang. Cho nên sự phân phối của Mười Một là hợp lý nhất. Cái chính là… Lãnh Dạ không nhịn được liếc mắt nhìn Mười Một đang đi trước, tên đáng chết này thật sự muốn tự mình đi làm mồi câu đây mà.
Sự chú ý của Long Hồn đều tập trung vào Mười Một, mặc khác đối phương muốn lợi dụng bọn họ tìm ra manh mối công kích Long Hồn. Vì vậy, một khi mọi người phân tán, nếu bên Long Hồn buông tay, bốn người Lãnh Dạ Hầu Tử có cơ hội chạy thoát rất lớn, tuy nhiên Mười Một tuyệt đối không thoát được, trừ phi…
Trừ phi xảy ra kỳ tích.
Có thể ông trời không nghe đến lời cầu nguyện của Lãnh Dạ, kỳ tích còn chưa tới, bọn người ẩn núp chung quanh họ đã ra mặt.
--------------
Ở ven đường phía trước, không biết từ khi nào đã xuất hiện một trung niên người đàn ông ngồi đó. Tuổi khoảng chừng 40, không mập không gầy không cao không thấp, nhìn rất bình thường. Chỉ là gã tùy ý ngồi ở đấy, lại tạo cho người khác một loại cảm giác hòa hợp với tự nhiên.
Trước mặt nam nhân này trải hai tờ báo, mặt trên bày hai hộp hương yên (thẻ giấy quẻ?) bằng giấy bồi, vừa nhìn tới liền có thể thấy được đây là một tiên sinh tướng số.
Không biết vì nguyên nhân gì, Mười Một từ xa nhìn thấy thầy tướng số này thì bước chân đang đi bỗng dừng lại, 4 người phía sau cũng ngừng theo. Bọn họ mặc dù đều không biết thầy tướng số có vẻ ngoài bình thường này, nhưng thấy bộ dáng nghiêm trọng của Mười Một, dù là ngốc cũng biết người này là ai. Nhất thời cả đám vội giương súng, cẩn thận cảnh giới chung quanh, phòng ngừa vạn nhất có ai tiến đánh bất ngờ.
Thầy tướng số kia tựa như không thấy mấy người, vẫn cúi đầu tự bói quẻ cho mình. Một lúc sau mới ung dung buông tay, hướng về phía 5 người nhìn lại, cười hỏi: “Tính thời gian, các ngươi cũng đã đến rồi, thế nào, có muốn trước tiên xem một quẻ không?”
Mười Một cùng thầy tướng số này nhìn nhau một lúc lâu, rồi mới tiến về phía gã. Lãnh Dạ cùng Hầu Tử 4 người theo sát, nhưng thế trận vẫn không loạn, đầu súng đồng loạt hướng ra ngoài, theo Mười Một đến gần thầy tướng số.
Mười Một tay cầm chiến đao tiến đến ngồi xổm trước tờ báo, tay Hầu Tử giơ súng nhắm vào thầy tướng số, Lãnh Dạ, Đạo Duy cùng Vịt Bầu 3 người đưa lưng về Mười Một, mặt hướng ra ngoài, cẩn thận đề phòng tứ phía. Nếu có người lạ trông thấy cảnh này, hẳn sẽ tưởng là thầy tướng số này ban ngày ban mặt gặp phải kẻ cướp mang súng. Tuy nhiên đã có súng sao không đi cướp ngân hàng mà lại kiếm thầy tướng số cướp làm chi?
Bất chấp đầu súng của Hầu Tử hướng vào đầu mình, thầy tướng số kia không chút kinh hoàng, lại nhìn sang Mười Một cười cười.
“Vấn Thiên.” Mười Một đưa mắt nhìn gã, hồi lâu mới mở miệng: “Không nghĩ lại là ngươi tới.”
Gã này chính là Vấn Thiên của Long Hồn, Mười Một từng gặp qua gã hai lần. Trong lần gặp thứ hai, Mười Một nhận thức được Vấn Thiên rất đáng sợ. Gã là một người không biết võ công, nhưng lại có năng lực tiến vào khu vực cao thủ tiềm lực. Có lẽ chỉ có trời mới biết gã làm thế nào tu luyện tới mức ấy. Tuy nhiên điểm đáng sợ nhất của Vấn Thiên không phải là điều ấy, mà là bộ não của gã. Mười Một vốn tự thấy mình đã rất thông minh, nhưng so với người này lại giống như trẻ con với người lớn. Khó trách lần thứ hai gặp mặt, Vấn Thiên lấy tên là Gia Cát Lượng. Gã căn bản tự sánh mình với bậc vĩ nhân thiên cổ ấy.
Bởi vì Vấn Thiên hoàn toàn không biết võ công, nên Mười Một không tính gã vào trong số người truy đuổi mình. Nếu nói giờ phút này những người khác của Long Hồn đang ngăn ở phía trước, hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, điều kinh ngạc nhất chính là việc người cản đường lại là kẻ không có võ Vấn Thiên.
Nghe Mười Một nói, Vấn Thiên tỉnh bơ mỉm cười, hỏi lại: “Vì sao không nghĩ là ta?”
Mười Một nhìn thẳng vào gã, không đáp mà hỏi: “Ngươi làm thế nào đuổi theo được?”
Vấn Thiên vẫn như cũ duy trì nụ cười hòa ái, chỉ vào hộp giấy quẻ trước mặt hỏi: “Không lấy một cái à?”
Mười Một lãnh đạm đáp: “Ta không tin số mệnh.”
“À, xem như trò tiêu khiển đi mà.” Vấn Thiên cười cười nói: “Ngươi không phải tò mò ta làm thế nào đuổi theo các ngươi sao? Ta chính đã đợi ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.”
Nủa tiếng? Lãnh Dạ ở sau liền cả kinh, nửa tiếng trước bọn họ vừa tới Thiên Phong sơn, còn chưa xuống xe, chẳng lẽ lúc ấy gã Vân Thiên này đã vào núi trước một bước, còn đoán được bọn họ sẽ rời xe tới đây, sau đó ở chỗ này chờ họ? Nếu quả thật là thế, chỉ sợ trong khi trên đường quay về hướng nam, bọn chúng đã biết được kết quả.
Đáng chết, Long Hồn thật đáng sợ.
Mười Một đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng di di qua một đống giấy quẻ, cuối cùng ngừng lại ở một chiếc trồi lên, đưa tay rút ra, đoạn hỏi: “Một cái này thôi?”
Vấn Thiên cười cười nói: “Tạm thời là thế.”
Nói đoạn gã mở giấy quẻ, thì thầm:
“Viễn thượng Hàn sơn thạch kính tà
Bạch vân sanh xử hữu nhân gia
Đình xa tọa ái phong lâm vãn
Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa.”
Khúc khuỷu Hàn sơn dốc nghiêng xa
Mây trắng nơi kia có đôi nhà
Rừng phong say cảnh chiều ngừng bước
Lá đỏ thắm bì tháng giêng hoa – hsol dịch.
“Chà, là bài ‘Sơn hành’ của Đỗ Mục.”
Mười Một chẳng thèm để ý đến lời ngâm thơ của gã có nghĩa gì, chỉ hỏi: “Ngươi làm sao biết bọn ta tới đây?”
“Nếu ta nói là ta đoán, ngươi tin hay không?” Ngón tay Vấn Thiên cong lại bắn thẻ giấy quẻ đi, nói: “Bài thơ này miêu tả cảnh sắc núi rừng mùa thu, tuy nhiên nếu tính theo quẻ bốc thì còn có thâm ý.”
Không đợi Mười Một cất giọng, Vấn Thiên nói tiếp: “Hàn Sơn xa xa, nơi vùng mây trắng. Theo mặt chữ mà xem, bất kể hỏi về tương lai hay tình cảm đều bị chút mù mịt, nhưng ẩn trong đó còn có cơ hội thay đổi. Tuy nhiên hai câu hoàn chỉnh lại phản ánh một tầng ý tứ, rằng con đường của ngươi đến đây là chấm dứt.
Nói đến đây, Vấn Thiên cố ý ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn Mười Một đầy thâm ý, lại gặp phải ánh mắt lãnh đạm của Mười Một nhìn lại, liền lơ đễnh cười nói: “Đình xa tọa ái phong lâm vãn. Chữ ‘vãn’ (chiều) này vốn chỉ thời gian không còn sớm nữa, theo bài thơ thì có thể thấy được Đỗ Mục ngày xưa đi cả ngày trên đường, đến cánh rừng phong kia thì trời tây đã ngả bóng tà dương. Nhưng tính theo bói quẻ thì lại có ý nghĩa khác. Cảnh trời chiều bình thường đều ví với con người lúc tuổi già a. Rồi đến câu cuối ‘Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa… (Lá đỏ thắm hơn hoa tháng hai)”
Mười Một lạnh lùng ngắt lời: “Có phải là giết người chảy máu không?”
Vấn Thiên bật cười đáp: “Đừng có phá hỏng cảnh đẹp thế, chỉ là mặt chữ có ẩn chứa ánh máu tai ương mà thôi.”
“Thật không? Không biết là máu của các ngươi hay là máu của ta?”
Vấn Thiên lắc đầu, cười khổ: “Ngươi ngoại trừ đánh đánh giết giết, còn không nghĩ đến chuyện gì khác sao? Tỷ như… mọi người ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng?”
“Hừ.” Mười Một cười lạnh. “Có thể nói chuyện gì đây? Giao ra những người hợp tác với ta, sau đó bó tay chịu trói?” Nói đến chữ ‘hợp tác’, Mười Một cố ý nhấn mạnh ngữ khí, cũng chẳng biết Vấn Thiên có nghe ra không.
Vấn Thiên thở dài: “Sao cứ phải khổ sở khắc sâu oán cừu làm gì?
“Các ngươi đã cho ta cơ hội nào chăng?”
“Chính do ngươi đã không cho bản thân cơ hội, không phải sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Một lát sau, Mười Một chậm rãi đứng dậy, lạnh giọng nói: “Ta ngay cả chính bản thân còn không tin, sao lại có thể tin vào các ngươi?”
“Ài!” Vấn Thiên nặng nề thở dài: “Nếu thật sự ngươi muốn chứng minh mình vô tội, chỉ có thể lựa chọn hợp tác với chúng ta. Nếu không…”
“Vấn Thiên.” Thanh âm Mười Một chợt biến lãnh, ngay cả ánh mắt cũng băng lạnh dị thường: “Chớ trêu vào ta, bởi vì các ngươi sẽ không trêu nổi.”
“Sao?” Vấn Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút lo lắng nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Mười Một.
Có lẽ nếu người khác nghe được mấy lời này của Mười Một, chỉ cho rằng kẻ này thật kiêu ngạo, tuy nhiên trong số người ở đây, chỉ có Vấn Thiên cùng Lãnh Dạ mới nghe ra ý từ chính thức trong câu nói “không trêu nổi” của Mười Một.
Mười một là kẻ điên, hắn thậm chí dám ôm bom trơ trọi một mình xong vào Trần gia, không do dự muốn cùng Trần gia đồng ư quy tận. Một kẻ điên như vậy không thể suy xét bằng tư tưởng người bình thường được. Cho nên Mười Một bảo với Vấn Thiên, nếu quả bức bách hắn đến đường cùng, hắn không ngần ngại diễn lại trò đồng ư quy tận, cùng lắm thì hắn vứt bỏ một cái mạng, nhưng Long Hồn dù tổn thất một cao thủ thôi cũng là cái giá quá lớn.
Lại nói Vấn Thiên vốn tin tưởng Mười Một và Lãnh Dạ vô tội, chỉ là bị người lợi dụng mạo danh mà thôi. Đã như vậy, song phương căn bản không có thâm cừu đại hận gì, chỉ cần làm rõ sự hiểu lầm thì tất cả sẽ tốt đẹp như bầu trời sau cơn mưa. Tuy nhiên tin thì tin, nhưng ý nghĩ của gã dù sao cũng không thể đại biểu cho cả Long Hồn, hơn nữa cấp trên lại khẩn thiết thúc bách, nên tuy gã tin tưởng, Long Hồn vẫn sẽ không buông tha việc truy bắt Mười Một. Nếu bây giờ Mười Một lại nổi cơn điên làm trò đồng ư quy tận, đến khi đó bị tổn thất mấy cao thủ một cách vô ích không nói, mà sự hiểu lầm này sẽ vĩnh viễn không thể cởi bỏ. Được lợi cuối cùng chính là nhân vật đứng trong bóng tối hiểm độc bày ra âm mưu hèn hạ này.
Trêu không lại. Long Hồn đích xác trêu không lại kẻ điên này.
Chính là trêu không nổi nghĩa là sao? Không trêu nổi cũng phải đuổi bắt hắn, mặc kệ phải trả bất cứ giá nào.
Phải biết rằng, cấp trên đã hạ tử lệnh.
Nghĩ vậy, Vấn Thiên chỉ có thể bất lực thở dài. Gã tin vào Mười Một, gã không hy vọng gặp phải trận chiến vô nghĩa này, nhưng gã hữu tâm vô lực.
Vấn Thiên chậm rãi vươn tay, rút ra một thẻ giấy quẻ, nhẹ mở ra, nhìn xuống thì thầm đọc:
“Lâm gian noãn tửu thiêu hồng diệp
Thạch thượng đề thi tảo thanh đài…"
Giữa rừng hâm rượu thiêu lá đỏ
Trên đá đề thơ quét rêu xanh – hsol dịch (trích bài "Tống Vương thập bát quy sơn ký đề Tiên Du tự" của Bạch Cư Dị).
“Ha ha, thật như thế sao? Ài, thôi! Thôi! Thôi!”
Nói liền ba tiếng “thôi” xong, Vấn Thiên chậm rãi đứng dậy bước qua một bên.
Lúc này, Mười Một bỗng dưng nghĩ đến điều gì, đột nhiên đưa tay chộp lấy bả vai Vấn Thiên. Nhưng một trảo này lại chụp hụt. Người không biết võ như Vấn Thiên lại có thể thoát khỏi tay hắn sao?
Mười Một có chút không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Vấn Thiên vừa mới ở trước mắt, giây phút này không biết khi nào đã ở cách đó ngoài 6, 7m.
Đây là công phu gì?
Hầu Tử nheo mắt đưa súng nhắm vào Vấn Thiên, nhưng Mười Một chặn nòng súng lại. Hầu Tử có chút không hiểu nhìn về Mười Một, đại ca rõ ràng vừa rồi muốn bắt lấy người nọ, bây giờ sao lại không cho hắn bắn hạ đối phương?
Lại vừa đi thêm 2m khoảng cách, Vấn Thiên chậm rãi xoay người nhìn Mười Một, cười nhẹ cất tiếng: “Gia Cát Lượng dù không biết võ, nhưng danh tiếng truyền thiên cổ, dĩ nhiên ngoại trừ mưu trí hơn người, phải còn có chiêu thức gì còn lợi hại hơn. Mà bản lĩnh của lão ta, trùng hợp thay, ta cũng biết một chút."
Mười Một nheo mắt ngó gã, không rõ Vấn Thiên muốn nói gì.
Chỉ nghe Vấn Thiên tiếp tục: “Kỳ môn độn giáp thật không hề lừa người, Long quốc truyền thừa mấy ngàn năm còn lại kỳ môn, bát quái, mấy trận pháp đoạt thiên địa tạo hóa này một khi phát động có thể vây khốn cả hơn mười vạn đại quân.”
Hướng về mọi người vẫy vẫy, sau một khắc, chẳng biết Vấn Thiên dùng phương pháp gì, trong nháy mắt lại làm khoảng cách xa thêm hơn 10m.
Lúc này, cả 5 người Mười Một đều chấn động, bởi bọn họ hoàn toàn nhìn không ra Vấn Thiên thuấn di (dời đi) như thế nào.
“Được rồi! Ta phải đi đây.” Thanh âm của Vấn Thiên xa xa truyền đến: “Ngươi đã tự chọn đường cho mình, ta sẽ không ngăn trở ngươi. Hy vọng lần gặp mặt tiếp theo, tình cảnh giữa chúng ta sẽ không khó xử như vậy.”
Sâu sắc liếc nhìn Mười Một, chậm rãi xoay người, Vấn Thiên bước đi không quay đầu lại, môi gã nhẹ giần giật, dùng thanh âm chỉ mình gã nghe được, lẩm bẩm: “Nếu… khi đó tất cả mọi người còn sống sót mà nói.”
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận