Nhân Gian Băng Khí

Chương 849. Nguy Cơ Trong Rừng

Chương 849. Nguy Cơ Trong Rừng
Chương 849: Nguy Cơ Trong Rừng
Chúng ta sống trong thế giới mà mạnh được yếu thua, đó chính là quy luật rõ ràng của tự nhiên. Trong cuộc chiến sinh tồn, người yếu chỉ có thể trở thành vật hy sinh, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng ở đỉnh cao.
Chỉ có kẻ dũng mới có thể chiến thắng, kẻ nào tàn nhẫn mới có thể sống sót.
Xưa nay chiến tranh không phải trò chơi dành cho kẻ yếu.
Dưới kế hoạch của Lục Đạo, Tam Giác Vàng cuối cùng đã trở thành một miếng bánh gato cực lớn, các thế lực trên thế giới dường như đã đánh hơi được mùi thơm của chiếc bánh này, ùn ùn kéo đến.
Một trận hỗn chiến vô tiền khoáng hậu sắp xảy ra.
Sau ngày hôm nay, sẽ có bao nhiêu người trở thành vật hy sinh của chiến tranh? Ai mới có thể là kẻ cười đến cuối cùng?
Đáp án này ngay cả Lục Đạo cũng không biết, thế nhưng cũng không vấn đề gì, mục đích của hắn đã đạt được, Tam Giác Vàng đã bị hắn làm cho hỗn loạn.
Biên giới Lào, một vị khách tới từ Tam Giác Vàng xuống xe, bước vào một quán ăn Long quốc, người đảo mắt đánh giá tình hình xung quanh, sau cùng ánh mắt rơi vào ông chủ tiệm cơm, ra hiệu với hắn bằng thủ thế ''ok''. Ông chủ nhìn thấy thủ thế này thì trong mắt lộ ra ý cười, giống như là gặp lại bạn cũ nhiều năm không gặp, nhiệt tình đưa vị khách qua đường này vào trong nhà. Thực ra hai người này không biết nhau, sở dĩ ông chủ nhiệt tình tiếp đón hắn cũng chỉ là vì thủ thế khi này. Đây là thủ thế "Tam Bả Bán Hương" chỉ có người trong Hồng môn mới biết.
Trong Hồng môn có một loại thủ thế gọi là "Tam Bả Bán Hương", thủ pháp là ngón út, ngón áp út và ngón giữa dựng đứng tượng trưng ba nén hương, ngón trỏ uốn cong đại biểu cho nửa cây hương, sẽ cùng ngón tay cái tạo thành vòng tròn đại biểu cho sự đoàn kết. Nó giống hệt thủ thế "ok" ngày nay, nhưng chỉ có người trong Hồng môn mới biết thủ thế này có ý ngầm. Tam Bả Bán Hương cụ thể là nhân nghĩa hương, trung nghĩa hương, hiệp nghĩa hương cùng nửa cây hữu nhân vô nghĩa hương. Đây là một loại thủ thế Hồng môn dùng đã mấy trăm năm, thế nhưng không biết tại sao thủ thế "ok" mới xuất hiện mấy năm gần đây lại giống "Tam Bả Bán Hương" như đúc, nếu như không phải người trong Hồng môn thì không thể nhận ra được sự khác nhau giữa chúng.
Vị khách qua đường này chỉ dừng chân một lúc sau đó liền rời đi, sau đó có một tin tức nhanh chóng được truyền từ quán cơm này về Hồng Môn, chỉ trong thời gian ngắn cao tầng của Hồng môn đã nhận được tin này. Không lâu sau, Hồng môn cũng đã bắt đầu rục rịch.
Cũng trong lúc đó, Thanh bang cũng bắt đầu triệu tập nhân sự. Có một số người đã nhận ra chút gì đó từ việc này, thiên hạ sắp không yên ổn nữa rồi.
Cùng lúc đó, DK đang ở trong địa bàn của Ngõa Khả cũng nhận được một cuộc điện thoại bí mật, nội dung chỉ có hai chữ ngắn gọn: "Đã đến."
DK gác máy, nở nụ cười tà dị đặc trưng. Trò chơi này càng lúc càng thú vị.
...
Màn đêm dần dần buông xuống, mặt trời ngả về tây, bóng đêm dần dần bao phủ nhân gian.
Đêm nay nhất định là một đêm đầy máu tanh.
Trong rừng rậm nguyên thủy tại Tam Giác Vàng, đoàn người Mười Một lựa chọn một tuyến đường không người để tiến về địa bàn của Ngõa Khả. Không biết khu rừng này đã bao lâu không có người đi qua, cây cối mọc um tùm, rễ cây xoắn vào nhau, cỏ dại cao đến tận đầu gối. Có thể dễ dàng thấy được mạng nhện trên nhành cây, ngọn cỏ, thỉnh thoảng còn thấy được một loài vài động vật đáng sợ qua lại.
Động vật nơi đây dường như không sợ con người, thậm chí có một con thỏ hoang trừng đôi mắt vàng nhìn mọi người mà không hề có ý chạy trốn. Ngay cả Tiểu Bạch cũng không có hứng thú với lũ động vật này, cho dù tình cờ thấy một con lợn rừng đi ngang qua nó cũng chỉ liếc một cái sau đó khịt mũi khinh thường chạy theo bọn Mười Một. Sau khi được ăn món mỹ vị như tim người Tiểu Bạch không còn hứng thú gì với lũ động vật này.
Giờ phút này Tiểu Bạch đang nghênh ngang đi ở phía trước, những bụi gai có thể làm tróc da tróc thịt kia dường như không có chút uy hiếp nào với nó, nó chỉ bị đứt vài sợi lông chứ không hề bị vết thương nào. Cũng may tất cả mọi người đang cắm cúi vượt qua bụi gai, không có ai chú ý tới nó, bằng không Lãnh Dạ và Thiên Táng nhất định sẽ thắc mắc sao da con chó này lại dày như vậy?
Càng đi sâu vào trong rừng người ta lại càng cảm nhận được một thứ áp lực vô hình, rất nhiều động thực vật ngay cả Mười Một cũng không biết tên bắt đầu tấn công những con người dám xâm nhập vào lãnh địa của chúng.
"Mẹ" Lãnh Dạ đang cầm dao đi phía trước bỗng run cả người, một con động vật xương mềm rơi từ trên cây xuống dính chặt vào vai của hắn, dù hắn gảy thế nào cũng không rời ra. Lúc này tất cả mọi người đã nhìn rõ, thứ rơi xuống vai hắn chính là một con sên màu đỏ, tuy gọi nó là con sên nhưng dáng vẻ của nó có chút khác biệt so với sên, hơn nữa cũng chưa từng nghe có con sên nào màu đỏ.
Nhưng Lãnh Dạ cũng không nghĩ nhiều như vậy, theo hắn nghĩ thì đây là một loại sên hiếm, cũng không quá để tâm. Thấy nó là con sên thì Lãnh Dạ cảm thấy buồn nôn, dùng dao sống dao quén qua vai gẩy nó xuống. Sau đó hắn nhìn đám chất nhầy buồn nôn ở trên vai, cau mày nói: "Sao nơi này lại có sên?" Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn lên cây, bỗng nhiên hắn trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Trên tán cây trên đầu họ toàn là sên đỏ, chi chít, tựa như trên cây mọc ra những trái màu đỏ, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lạnh cả người.
"Chạy" Mười Một đột nhiên quát lên, mấy người lập tức lao đi không chút nghĩ ngợi. Nhưng cũng đúng lúc đó, những con sên trên cây rơi xuống như mưa, không chỉ tán cây bọn họ đang đứng mà những tán cây xung quanh cũng có sên rơi xuống, số lượng nhiều đến mức khiến người ta lạnh cả người.
Nhiều sên như vậy, phạm vi bao trùm lại quá lớn nên đám Mười Một không thể tránh được, chỉ có thể túm chặt cổ áo và ống tay áo, nếu không để những con vật ghê tởm này luồn vào trong người thì sẽ rất phiền phức. Những con sên nhớp nháp này vừa chạm vào da đã dính chặt vào, dùng cái miệng tam giác cắn vào da, bắt đầu hút máu. Thậm chí có vài con cắn rách da xong còn muốn chui vào trong thân thể, lúc này mọi người mới biết những con vật này này không phải là con sên mà là một sinh vật hút máu có vẻ ngoài giống sên mà bọn họ chưa từng thấy.
Năm người Mười Một nhanh chóng chạy khỏi phạm vi tấn công của sên đỏ, khi dừng lại thì trên người mỗi người đều bám đầy sên đỏ. Họ luống cuống phủi những con vật tởm lợm đang dính trên chân tay, đầu tóc, quần áo xuống, để lại những sợi tơ óng ánh sền sệt trên da.
Lãnh Dạ và Thiên Táng vừa phủi sên đỏ vừa chửi bới liên tục sau đó vứt chúng xuống đất, giẫm cho nát bét. Dawell bối rối phủi mạnh bằng hai tay, muốn phủi những thứ tởm lợm này đi một cách nhanh nhất. Hoàng Hậu và Mười Một vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhíu mày gỡ mấy con sên đỏ này ra, tốc độ không chậm chút nào.
Trong cả đám thì chỉ có Tiểu Bạch là thoải mái nhàn nhã nhất, trên người nó không có một con sên nào. Đó chính là nhờ tốc độ chạy trốn kinh người của nó, Mười Một vừa mới nói "chạy", Tiểu Bạch đã cong đít chạy mất, để mặc mấy người ở phía sau, tốc độ nhanh đến mức làm cho người khác phải trợn mắt há mồm. Chưa có con sên nào kịp rơi vào người nó thì nó đã chạy khỏi phạm vi mưa sên. Lúc này nó đang ngồi le lưỡi ở một bên, nhìn mấy người đang chật vật với vẻ chế giễu.
Đám Mười Một nhanh chóng phủ sạch bọn sên trên người, thế nhưng trên người vẫn còn những bãi chất lỏng sền sệt, hơn nữa trên những vùng da lộ ra ngoài quần áo đã xuất hiện nhiều vết đỏ nhỏ. Chẳng biết những con vật này có độc không, nhưng tạm thời bọn họ cũng không chú ý được nhiều như vậy. Trong năm người thì Dawell là chậm nhất, bốn người khác đã gỡ sạch rồi mà trên người hắn vẫn còn hơn nửa . Mãi đến tận khi Lãnh Dạ và Hoàng Hậu chủ động đến giúp đỡ thì hắn mới gỡ sạch được.
Lãnh Dạ ném con sên đỏ cuối cùng trên người Dawell xuống sau đó giẫm nát, cau mày nói: "Những con vật này này không phải là sên. Trong các ngươi đã ai từng thấy thứ này chưa?" Nói xong hắn liền ngẩng đầu nhìn Mười Một, Hoàng Hậu, Dawell và Thiên Táng.
Nhìn những con sên đỏ đang ngọ nguậy trên mặt đất, Thiên Táng giật mình nói: "Đừng nói nữa, nghĩ tới những thứ này ta thấy ghê cả người. Tốt nhất là nhanh đi thôi?" Nói xong hắn và Lãnh Dạ đồng thời nhìn về phía Mười Một.
Mười Một và Hoàng Hậu nhìn nhau, gật đầu nói: "Đi."
Mấy người lập tức nhanh chóng rời khỏi nơi đây, để lại một đống sên đỏ ngọ nguậy đầy đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận