Nhân Gian Băng Khí

Chương 1251: Tạm biệt, cũng là vĩnh biệt

Chương 1251: Tạm biệt, cũng là vĩnh biệt
Chương 1251: Tạm biệt, cũng là vĩnh biệt
Người dịch: PrimeK
Tạch tạch tạch...... "Lửa họng súng phun trào không ngớt. Đáng tiếc, chỉ dựa vào uy lực súng trường đánh không xuyên qua thiết giáp trên người các chiến sĩ thiết giáp, cho dù Lãnh Dạ là chuyên môn tìm những nhược điểm như đầu, cổ của bọn họ để bắn cũng vẫn như cũ không phá được phòng ngự.
Một hộp đạn rất nhanh liền bắn hết, đến cuối cùng cũng không thể tạo thành một chút thương tổn cho bất cứ người nào. Lãnh Dạ nổi giận hung hăng đem súng trường nện vào khung cửa, cả cây súng nhất thời tán thành một đống linh kiện rải rác.
Lúc này Lãnh Dạ chưa từng phẫn nộ giống giờ khắc này, không có súng ngắm hắn lại trở nên vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn 11 một mình ở phía dưới ngăn cản, mà hắn có thể làm cũng chỉ có... nhìn.
Không phải hắn không muốn đi giúp 11, mà là hắn biết, mặc dù mình tham dự vào, ngoại trừ tặng đầu người ra thì không có bất kỳ tác dụng gì. Những thiết giáp chết tiệt kia, cho dù hắn cầm dao sắc bén hơn nữa cũng không có khả năng đâm thủng. Vả lại, trách nhiệm của hắn là đưa Âu Dương Nguyệt Nhi bọn họ chạy đi, mà không phải đi liều mạng.
Nhưng mà......
Thật con mẹ nó không cam lòng!!
Lãnh Dạ hung hăng túm tóc mình, khuôn mặt đầy bụi mù đã ướt đến rối tinh rối mù.
Phía dưới, 11 đã vọt vào trong đám người đại khai sát giới. Dựa vào Nguyệt Vũ Bộ quỷ bí khó lường cùng Thiên Trảm, Trảm Nguyệt sắc bén vô cùng, hơn nữa băng dị năng không thể nào chống đỡ, trên cơ bản không ai có thể là kẻ địch của hắn.
Một đao đâm vào đầu một binh sĩ một kích mất mạng, sau đó xoay người một quyền đánh vào đầu vai một binh sĩ khác, băng dị năng cường hãn xuyên vào bên trong thiết giáp bộc phát, đem nửa người binh sĩ này đều đông lạnh thành băng. Ngay sau đó, hắn ngay cả thời gian rên rỉ cũng không có lập tức xoay người, trên đầu dưới chân, một cú đá đá về phía cổ một người phía sau, dựa vào sức bật cao của nội công Long gia, một chân quét gãy xương cổ người nọ. Cuối cùng hắn vẫn còn dư lực đem cỗ thi thể bị hắn đá gãy xương cổ này bắt lại, đập về phía hai chiến sĩ muốn nhân cơ hội từ bên cạnh xông tới, đem hai người kia đập đến lăn thành một đoàn.
Một người giữ quan ải, dũng mãnh như đi vào chốn không người!
Lấy sức một mình, lần lượt liều chết ngăn lại xung phong của mấy chục người.
Chỉ là, 11 dù dũng mãnh không sợ thế nào, cũng không thay đổi được sự thật hắn chỉ là một người.
Dù cho hắn tử chiến không lùi, dù cho hắn giết địch nhiều hơn nữa, cũng chung quy trả giá không nhỏ. Trong thời gian ngắn ngủi, trên người của hắn đã ước chừng trúng hơn 20 phát súng, thậm chí có một viên đạn bắn xuyên qua gò má của hắn, khuôn mặt thanh tú kia cũng trở nên máu thịt dữ tợn.
Nhưng dù vậy, 11 vẫn không lùi nửa bước, bả vai không tính là rộng lớn của hắn, phảng phất như một ngọn núi lớn kiên cố, vì Âu Dương Nguyệt Nhi các cô dựng thành một đạo phòng tuyến cuối cùng.
Hắn đang dùng mạng của mình, để đổi lấy hi vọng chạy trốn cuối cùng của các cô!
Dưới chân thi thể càng tích càng nhiều, trên người lỗ đạn cũng cũng càng ngày càng nhiều. Trên người đã tìm không thấy một chỗ hoàn hảo, nhưng hắn một chút cũng không quan tâm.
Cho dù vết thương chồng chất, cho dù bước chân cũng bắt đầu trở nên có chút lảo đảo, hắn vẫn không chịu lui bước nửa bước.
Kiên cường, dùng thân thể của mình, vì các cô đỡ lấy mưa rền gió dữ.
Không một lời phàn nàn.
Người đàn ông, không phải là như thế sao?!
Không cần ngôn ngữ phiến tình, không cần cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là ở thời điểm bạn cần nhất đứng ra, dùng thân thể không quá to lớn của mình, vì bạn ngăn cản cuồng phong ác lãng.
Cho dù cuối cùng thương tích đầy mình, cũng vẫn như cũ không oán không hối tiếc.
Tạch tạch tạch...... "Tiếng súng không ngừng, đạn vẫn bắn như mưa.
Nhưng 11 không thể lùi, hắn nửa bước cũng không lùi được. Chỉ cần mở ra được một đường máu, đối với các cô Âu Dương Nguyệt Nhi mà nói sẽ là cơ hội.
Cho nên hắn chỉ có thể nắm chặt Thiên Trảm và Trảm Nguyệt, đón mưa bom bão đạn, đón đầu mà lên!
hắn đánh giết long trời lở đất!
Người chết khắp nơi!
"Anh -!!" trên thang máy bên trong xe, Trương Hân Hân khóc đến cào xé ruột gan, ghé vào trên cửa từng tiếng khóc thảm thiết hô lớn 11.
Nguyễn Thanh Ngữ cũng khóc đến mặt nhạt nhòa, lại ôm chặt thắt lưng Trương Hân Hân không dám buông ra, sợ chỉ cần buông tay, nha đầu ngốc này sẽ liều lĩnh lao xuống.
Âu Dương Nguyệt Nhi dùng sức cắn ngón tay của mình, cắn rất chặt, cắn đến ngón tay đều chảy máu. Nhưng cô không dám khóc thành tiếng, bởi vì cô nhớ, anh đã từng nói qua -- ghét nhất người con gái gặp chuyện chỉ biết khóc.
Cô không muốn làm người phụ nữ khiến anh chán ghét, cho nên dù trong lòng đau đớn, cô cũng không dám để mình khóc thành tiếng.
Chỉ là nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được.
Tiếng khóc thầm lặng... càng làm tổn thương người khác.
Thang máy bàn, càng lên càng cao.
Khán đài "yên tĩnh” cùng chiến trường huyên náo thảm thiết này cũng càng cách càng xa, phảng phất như một người ở trên trời, một người ở dưới đất, rõ ràng một mắt nhìn nhau, rồi lại như chân trời góc biển.
11 lại một lần nữa đá bay một chiến sĩ thiết giáp, cũng kéo một người khác tới giúp mình đỡ đạn không biết từ đâu bắn tới, 11 sau khi mệt mỏi không quên quay đầu liếc về phía sau một cái.
Lúc này thang máy cách mặt đất hơn 10 mét, độ cao này không ai nhảy lên được, cho dù là chính hắn cũng không thể lên được.
Tầm mắt lại liếc về phía thang máy, nhanh chóng nhìn ba người Âu Dương Nguyệt Nhi, Nguyễn Thanh Ngữ và Trương Hân Hân đang khóc lóc nức nở, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi về phía Lãnh Dạ.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, trong nháy mắt, Lãnh Dạ đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt 11.
Cái nhìn này, có phó thác, cũng có...... quyết biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận