Nhân Gian Băng Khí

Chương 466. Người Nhớt

Chương 466. Người Nhớt
Chương 466: Người Nhớt
Đây còn là người sao? Toàn thân trên dưới không một mảnh vải, ngồi xổm trong góc như một bãi bùn nhão nhầy nhụa. Người này đến cả một sợi lông mao cũng đều đã không còn, da thịt trên toàn thân lở loét bong ra. Đặc biệt da thịt sau khi lở loét lại không lập tức rơi xuống, mà được dính chặt vào cơ thể bằng một loại dịch nhớt trong suốt màu trắng sữa, lủng lẳng treo trên người. Chỉ liếc mắt nhìn qua là đã khiến người ta ghê tởm, chỉ muốn tìm lấy một chỗ mà nôn mửa.
Người nhớt này cũng đang nhìn Mười Một, bởi vì Mười Một đang quay lưng về phía ánh sáng, cho nên từ góc độ của hắn không thể nhìn rõ bộ dạng Mười Một.
Hai người cứ như thế lặng lẽ nhìn đối phương, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Sở Nguyên, mau lên chút.” Lãnh Dạ bên ngoài thúc dục.
“Sở Nguyên ư?” Người nhớt ấy đột nhiên chấn động, mở trừng mắt ra như muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đang đứng nơi cửa. Giọng nói của hắn cũng giống như con người hắn vậy, dường như trong cổ họng đang ngập đầy nước khiến giọng nói trầm đục không rõ.
“Ngươi quen ta sao?” Mười Một nhíu mày lại hỏi.
“Ngươi thực sự là Mười Một ư?” Trên khuôn mặt mà da thịt đều đã lở loét của người nhớt ấy, khóe miệng hơi hé ra, cũng không biết là đang cười hay đang khóc. Nhưng hắn có thể gọi ra như thế, rất rõ ràng là có biết Mười Một.
“Ngươi là ai?”
“Ha ha. Thật sự là ngươi sao? Ha ha… Ha ha ha ha…” Người nhớt đó đột nhiên cười lên như điên, nhưng giọng cười của hắn thật sự là còn khó nghe hơn khóc.
Mười Một đi lên trước hai bước. Tiếng cười của người nhớt đó đột nhiên im bặt, hắn nhìn chăm chăm vào Mười Một dùng giọng trầm đục hỏi: “Ngươi còn chưa chết sao?”
“Ừm.” Mười Một đi đến trước măt hẳn ngồi xổm xuống, hai người đối mặt với nhau, trong mắt Mười Một không hề có vẻ ghê tởm hay thương hại, chỉ có một tia nghi hoặc, hắnhoir: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Vậy sao? Ngươi còn chưa chết. Ha ha… Ha ha…” Người nhớt đó không đáp mà lẩm bẩm mấy câu rồi cười lên điên cuồng, sau đó lại nói: “Tại sao ngươi chưa chết? Tại sao ngươi lại chưa chết? Tại sao ngươi phải xuất hiện trước mặt ta như thế?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi không biết sao? Ngươi không nhìn ra sao? Ha ha… Không ngờ ngươi lại không nhìn ra đó, ta chính là ngươi. Ha ha ha ha…”
Mười Một nhìn hắn với vẻ khó mà tin nổi, hỏi: “Ngươi, chính là kẻ giả mạo ta sao?”
“Giả mạo ư? Vớ vẩn!” Người nhớt đó không biết đã bị chạm phải sợi mạch nào, đột nhiên gầm lên: “Ta chính là ngươi! Không, ta mới là Mười Một, ta mới là Sở Nguyên. Ngươi là giả, ngươi là đồ giả mạo! Thả ta về, Thanh Ngữ còn đang chờ ta, tiểu Vi còn đang đợi ta! Thả ta về!”
Ánh mắt Mười Một thoáng chốc đã trở nên lạnh như băng, hắn âm trầm hỏi: “Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?”
“Làm gì ư? Ngươi đau lòng ư? Ha ha… Không ngờ ngươi cũng đau lòng đó? Ồ đúng rồi, ngươi còn có một em gái. Đáng tiếc quá, thời gian của ta quá ít, vẫn chưa tìm thấy nó. Ha ha… Ha ha… Còn có em gái…”
Mười Một chậm rãi đứng dậy, chậm rãi rút khẩu súng bên hông ra. Giết kẻ này hắn không muốn dùng Trảm Nguyệt, bởi vì hắn cảm giác được đến cả Trảm Nguyệt cũng không muốn bị thứ nhớt ghê tởm kia dính vào.
Người nhớt tỏ vẻ cười nhạo nhìn động tác của Mười Một, cười như thần kinh: “Muốn giết ta à? Tốt lắm, tốt lắm, dù sao trong bộ dạng này ta cũng sớm đã muốn chết rồi. Đến đây đi!”
Mười Một trầm mặc một lát, nhét lại khẩu súng lục vào bên hông, nói: “Ta không giết ngươi.” Nói đoạn hắn quay người muốn rời đi.
“Đứng lại.” Người nhớt đột nhiên gầm lên: “Giết ta đi! Giết ta đi nào!”
Mười Một dừng chân lại, vẫn quay lưng về phía hắn, đầu cũng không ngoảnh lại, nói: “Ngươi rất đáng thương.”
“Đáng thương sao?” Người nhớt tự cười trào hai tiếng, nói: “Đúng thế, ta rất đáng thương. Đó đều ra do ngươi ban cho cả đó!”
Mười Một quay đầu lại hỏi: “Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”
“Ha ha, còn không phải là vì ngươi sao.” Dừng lại một chút, người nhớt thở dài một hơi nói: “Tiến sỹ Sở nói gien của ngươi không phải bất kỳ người nào cũng có thể chịu đựng được. Người là quái vật, tiếp nhận gien của ngươi sẽ có những tác dụng phụ ghê gớm. Ha ha, tác dụng phụ, nhìn thấy chưa hả? Đây chính là tác dụng phụ.” Người nhớt gắng gượng nhấc một ngón tay lên chỉ vào mặt mình, hé miệng ra chẳng biết là để cười hay khóc.
Người nhớt hạ ngón tay xuống, uể oải nói: “Ta đối với bọn chúng đã chẳng còn tác dụng gì rồi? Tại sao còn muốn giữ ta lại? Tại sao không để cho ta chết đi?”
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Mười Một với vẻ đầy tức giận, hét: “Là ngươi, đều là do ngươi! Nếu không vì ngươi, ta đã không biết thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này? Tại sao ngươi không chết? Tại sao ngươi còn không chết đi?”
“Bởi vì, ta còn chưa thể chết!” Mười Một lạnh lùng trả lời.
“Thối lắm! Ngươi chưa thể chết ư? Ngươi không nên chết thì ai nên chết chứ? Ta đáng thương sao? Ta thấy ngươi còn đáng thương hơn ta nữa đó!” Người nhớt không biết là đã bị làm sao, nói chuyện hoàn toàn điên đảo hết cả, hơn nữa tình trạng của hắn cũng rất không ổn định, hắn gầm lên: “Ta thương hại ngươi. Ha ha. Ta thương hại ngươi lắm đó! Ngươi có biết cuộc sống của mình như thế nào không? U ám. Cô độc. Ngươi nói xem ngươi có đáng thương không? Không có người thân, không có bạn bè. Ồ, không đúng, ngươi còn có Thanh Ngữ, cô đối với ngươi rất tốt đó, đáng tiếc ngươi vẫn luôn không hiểu tình cảm của người ta. Ha ha, không sao hết. Đợi ta trở về, ta nhất định sẽ lấy cô, ta nhất định sẽ lấy cô… Ha ha… Ha ha ha ha…”
Mười Một chẳng rảnh đi để ý đến gã điên thần kinh không bình thường này nữa. Hắn dứt khoát quay đi, thuận tiện khóa cửa phòng lại.
Trong phòng, người nhớt gầm thét: “Trở lại! Ngươi trở lại cho ta! Thằng khốn đáng thương kia, người là đồ hèn yếu! Ngươi chỉ biết né tránh thôi, thằng khốn không cha không mẹ đáng thương kia...”
Bên ngoài, sắc mặt Lãnh Dạ cũng rất khó coi. Hắn và Hỏa Điểu đều nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng. Thật không ngờ kẻ này lại chính là người giả mạo Mười Một tập kích căn cứ của Long Hồn. Điều Lãnh Dạ lo lắng nhất là, tên người nhớt này không ngừng nhắc đến Nguyễn Thanh Ngữ, hắn nhất lo lắng liệu có phải Nguyễn Thanh Ngữ đã bị lừa hay không? Nếu thế thật liệu cái gã Mười Một suốt ngày chẳng chịu làm việc theo lẽ thường này sẽ có hành động quá khích đến mức nào đây?
Giờ đây Mười Một có vẻ như rất tỉnh táo, nhưng có lúc một con người càng tỉnh táo thì lại càng đáng sợ.
“Đi thôi. Bọn Hầu Tử không có ở đây.” Mười Một dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Lãnh Dạ thở dài một hơi, bế Mân Côi lên, xốc lại khẩu súng bắn tỉa ở sau lưng một chút, sau đó cũng bước theo Mười Một ra ngoài. Hỏa Điểu liếc nhìn căn phòng nhốt tên người nhớt kia một chút, suy nghĩ gì đó trong thời gian chừng một giây, sau đó làm bộ như không việc gì bám theo sau Lãnh Dạ rời khỏi đó.
Đi ra khỏi hàng động đã nhốt ba người suốt hai ngày trời, cảm giác mệt mỏi thoáng chốc đã sạch bong. Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng súng máy gầm rú từ xa vọng lại, cuộc chiến bên ngoài dường như vẫn còn rất kịch liệt, không biết tình huống cụ thể rốt cuộc thế nào. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đều hận không thể mau chóng đến tụ hội với người mình.
Mười Một đi thẳng một mạch trên con đường phía trước, dọc đường không gặp phải người tuần tra nào. Ba người rất nhẹ nhàng đi qua những hang động. Nhìn bộ dạng của bọn họ, cứ tùy tiện như là đang đi dạo trong sân sau nhà mình vậy. Sau khi đi được một đoạn đường, Lãnh Dạ là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ đã quay lại đường cũ khi trước, bèn vội kêu lên: “Sở Nguyên, có phải là đi nhầm rồi không?”
“Ồ.” Mười Một chẳng hề ngoảnh đầu lại, nói: “Đi tìm kẻ điên và Hoàng Hậu trước.”
“Kẻ điên ư?” Lãnh Dạ hơi sửng sốt, không hiểu kẻ điên là ai. Nhưng Mười Một đã quyết định như thế, hắn cũng chỉ đành chấp nhận mà thôi. Cũng chỉ khổ cho Hỏa Điểu một lòng muốn về, nhưng nhiệm vụ của hắn là theo sát bên cạnh Mười Một, Mười Một đi đâu, hắn chỉ có thể theo đó.
Khi ba người quay trở lại trong hang động có tấm cửa sắt lớn mà họ nhìn thấy Hàn Nguyệt Dung, Lãnh Dạ mới nhớ lại quả thực có một người được gọi là Các lão hình dáng rất giống Thần Kiếm tiến vào, đồng thời còn có một người nào đó quản lý bên trong được gọi là tiến sỹ Sở. Kẻ điên mà Mười Một nói chính là tiến sỹ Sở kia sao? Liệu có phải là khi xưa hắn đã giao Hoàng Hậu cho tiến sỹ Sở chữa trị, qua đó đã gián tiếp tạo nên việc Hoàng Hậu cũng bị Huyết Mân Côi bắt làm tù binh không nhỉ? Nói như thế, vị bạn là bác sỹ có nghiên cứu về gien di truyền học đã phá giải được gien Sứa mà Mười Một nói cũng chính là tiến sỹ Sở này sao?
Cảnh cửa sắt không có người canh giữ, Lãnh Dạ đầy bụng nghi ngờ đi theo Mười Một vào trong. Nhưng lại phát hiện bên trong căn phòng thí nghiệm này không ngờ lại chẳng có ai.
Tiến sỹ điên đã đi đâu rồi?
Trong gian phòng thí nghiệm vô cùng bừa bộn, dược phẩm trong quầy thuốc bị chất thành một đống hỗn oạn. Thậm chí trên mặt đất còn có mấy cái bình vỡ, màn hình máy tính trên bàn vẫn còn, nhưng máy thì đã không cánh mà bay. Trên mặt đất rơi đầy những giấy, thậm chí còn có mấy chiếc máy chưa kịp rút điện, cả gian phòng thí nghiệm cứ như là đã từng bị cướp bóc triệt để một phen, cực hỗn loạn.
Lãnh Dạ nhìn Mười Một với vẻ nghi hoặc, còn Mười Một thì nhíu chặt mày.
Sau hồi lâu, Mười Một liếc nhìn hai người còn lại, nói: “Lãnh Dạ, ngươi và Hỏa Điểu mang Thiết Tướng với Mân Côi tới thủy lộ mà chúng ta tiến vào, đi tụ tập với người của Mệnh Vận.”
“Mệnh Vận ư?” Hỏa Điểu sửng sốt hỏi: “Mệnh Vận bọn ta đã tới đây theo thủy lộ ấy sao?”
“Ừm. Đột phá từ cửa chính thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn. Lục Đạo sẽ không ngốc như thế. Mệnh Vận nhất định sẽ tiến vào theo đường nước, các ngươi hãy quay trở lại theo lối ấy đi, sau khi tụ tập với Mệnh Vận cũng không cần quay lại nữa. Trực tiếp hộ tống Thiết Tướng và Mân Côi an toàn rời đi là được.” Dừng một chút, Mười Một lại tiếp: “Nếu trên đường các ngươi gặp phải đại đội chủ lực của Huyết Mân Côi, đừng cố gắng đột phá, tìm lấy một chỗ mà nấp vào, đợi Mệnh Vận xông vào rồi hãy tụ họp với bọn họ. Nhất định phải chú ý bảo vệ tốt ự an toàn của Thiết Tướng và Mân Côi.”
Lãnh Dạ liền hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Không đi cùng chúng ta sao?”
“Ta còn có chuyện cần làm.”
“Có chuyện gì mà quan trọng hơn được tính mạng cơ chứ? Hay là, để bọn ta ở lại giúp ngươi nhé?”
Mười Một lắc lắc đầu nói: “Các ngươi ở lại cũng chẳng giúp được gì đâu, hơn nữa mang theo Thiết Tướng và Mân Côi cũng không tiện. Ta sẽ đi tìm Hoàng Hậu và Hầu Tử trước, có họ giúp đỡ, ta sẽ không việc gì đâu.”
“Ẹc…” Lãnh Dạ vốn còn muốn nói cho dù có tìm thấy Hầu Tử, giờ hắn có sức chiến đấu hay không vẫn còn chưa biết kia kìa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng không nói ra. Chuyện Mười Một đã quyết định, dường như không ai có thể thay đổi cả.
“Được.” Lãnh Dạ ôm chặt Mân Côi trong lòng, nói: “Vậy ngươi hãy cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Cả ba đều là hạn người làm việc quyết đoán, một khi quyết định là sẽ không do dự gì. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu lập tức mang theo Thiết Tướng và Mân Côi quay trở lại theo con đường lúc trước dùng để tiến vào, đi tụ họp cùng Mệnh Vận. Còn Mười Một thì tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm, sau khi quan sát bốn phía một chút, lại đi tới chỗ cửa cẩn thận kiếm tra, cuối cùng chọn lấy một con đường và đuổi theo như bay.
“Ôi trời ơi! Ta không đi đâu! Lão bất tử, ngươi là cái đồ trời đánh thánh vật, cái đồ khốn nạn, ngươi sẽ không được chết tốt đẹp đâu! Hu hu, tư liệu của ta, nghiên cứu của ta, các ngươi là lũ khốn nạn…” Tiến sỹ điên dọc đường lớn tiếng chửi mắng, vừa chửi vừa khóc lóc, nhưng cũng chỉ đành bất lực khi hai tay bị người ta kéo đi. Đây đã là lần thứ hai trong năm lão phải “dọn nhà” rồi. Lúc này tiến sỹ điên thật sự là hận không thể cắn chết cái tay khốn nạn được gọi là Các lão kia.
Đối với việc tiến sỹ điên lớn tiếng chửi mắng như một ả hàng mắm, Các lão cũng chỉ đành coi như không nghe thấy, dẫn người mau chóng rời đi. Tiến sỹ điên là con bài quan trọng nhất trong tay bọn họ, cái gì lão cũng có thể buông bỏ, duy chỉ có người này là không thể. Chỉ cần tiến sỹ điên còn ở trong tay lão, sự tín nhiệm của tổ chức đối với lão sẽ không giảm bớt, thậm chí rất có khả năng chuyện lần này căn cứ bị tập kích, lão cũng có thể hoàn toàn không bị làm sao.
Các lão biết căn cứ này đã toi rồi, chỉ có mấy tên Tiểu Trùng Quốc ngu xuẩn kia là vẫn còn ảo tưởng rằng có thể ngăn cản những kẻ xâm nhập để bảo vệ căn cứ, khi đó thì bọn chúng sẽ không việc gì.
Quá ngu ngốc! Cho dù có thành công đuổi được bọn xâm nhập, bảo vệ được căn cứ thì sao chứ? Phía sau còn có Long Hồn nữa đó. Sau vụ lần này, nơi đặt căn cứ chắc chắn sẽ bại lộ, lẽ nào những kẻ này còn ngây thơ đến mức cho rằng Long Hồn sẽ tha cho bọn chúng sao?
Các lão vừa cảm thán về sự ngu xuẩn của mấy tên Tiểu Trùng Quốc, vừa chỉ huy mấy tên thủ hạ thân tín đi nhanh hơn. Phải mau chóng tới được cửa ra khẩn cấp rồi rút lui.
Lúc này tất cả lực lượng trong căn cứ đều đã được đem ra cả. Mà sự thực thì thực lực của Huyết Mân Côi không hề yếu, từ việc bọn chúng có thể tấn công căn cứ của Long Hồn là có thể thấy được điểm này rồi. Chỉ là lần này bị người ta đánh cho trở tay không kịp, mất hết sỹ khí nên mới thất bại toàn diện thế này. Nhưng thực lực chính thức của bọn chúng vẫn chưa bị thương tổn, bởi lẽ nó vẫn còn đang được che giấu.
Thực ra thì các trưởng lão cũng đều biết căn cứ này đã hoàn toàn hỏng rồi, cho dù có thể tránh được lần này, cũng tuyệt đối không tránh nổi lần sau. Nhưng bọn họ có thể làm gì được chứ? Trốn ư? Có thể trốn đến đâu? Cho dù có trốn được sự truy bắt của Long Hồn, cũng tuyệt đối không tránh được sự trừng phạt của tổ chức. Bọn chúng đều không có được tâm cơ và vận may tốt như tay Các lão kia, trong tay có được tấm miễn tử kim bài. Hơn nữa các trưởng lão cũng tuyệt đối không ngờ tới, lúc này Các lão lại chẳng để ý gì tới nghĩa khí mà bỏ mặc bọn họ chạy trốn trước một mình. Nhưng đó cũng là bình thường mà thôi, có cơ hội sống sót thì việc gì phải ngu ngốc ở lại chịu chết cơ chứ?
Trong căn cứ, thực lực mà Huyết Mân Côi tích lũy mấy chục năm nay đều được điều động ra. Nghiêm lão đang dặn dò đám thực lực chính thức lần cuối, không ngừng nhối nhét vào đầu họ tư tưởng rằng không thành công cũng thành nhân. Trải qua lần tập kích Long Hồn lần trước, Huyết Mân Côi cũng đã tổn thất một bộ phận cao thủ, nhân số cao thủ còn lại cũng không nhiều lắm. Nhưng muốn bảo vệ được căn cứ này dưới sự tấn công của Đại Quyển và Mệnh Vận thì vẫn thừa sức.
Trong lúc các trưởng lão đang thực hiện những nỗ lực cuối cùng, chuẩn bị liều mạng một phen, tiểu đội mà Các lão dẫn theo đã sắp tới cửa thoát hiểm.
Đội ngũ lâm trận bỏ chạy này nhân số cũng không nhiều. Vốn loại chuyện chẳng vinh dự gì thế này, người biết đương nhiên càng ít càng tốt, và những người này đều là thân tín mà một tay Các lão dẫn dắt. Những thủ hạ không thể tin được khác toàn bộ đều bị lão bỏ qua. Vốn lão còn muốn bỏ lại tất cả để an toàn hơn, nhưng chẳng lẽ đồ đạc không cần người thu dọn? Tù binh không cần người trông coi? Đường đường một Các lão như thế mà việc gì cũng phải đích thân làm thì coi sao đặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận