Nhân Gian Băng Khí

Chương 1177. Dawell bị Bạch tổ tông bỏ quên

Chương 1177. Dawell bị Bạch tổ tông bỏ quên
Chương 1177: Dawell bị Bạch tổ tông bỏ quên
Người dịch: PrimeK
Trong không gian sương mù phiêu đãng, Lâm Tiêu thông qua màn sáng phiêu phù lẳng lặng quan sát trận chiến giữa Hoàng Hậu và các quả cầu kim loại. Nói thật, sức chiến đấu của quả cầu kim loại kỳ thật một chút cũng không mạnh, nhưng thân thể máu thịt có thể làm gì với chúng nó? Huống chi đám hàng này còn không biết xấu hổ động một chút là chơi quần ẩu, một đám xông vào đánh người, tin tưởng cho dù là người như Lâm Tiêu một khi rơi vào vòng vây cũng không chiếm được tốt, trừ phi hắn có súng ngắm trên tay Lãnh Dạ thêm đạn vô hạn.
Cho nên khi Hoàng Hậu cùng với Hầu Tử trước đó rơi vào vòng vây của quả cầu kim loại, kết cục cũng đã định trước.
Sự thật cũng không vượt quá dự đoán của Lâm Tiêu, Hoàng Hậu quả nhiên không thể chống đỡ được bao lâu đã bị bắt. Đương nhiên, so với Hầu Tử, thời gian cô chống đỡ lâu hơn một chút. Hầu Tử kia thuần túy là ngu xuẩn, ở trong vòng vây bắn một phát đạn nở hoa, kết quả nổ tung khoảng cách gần ngược lại đem chính mình nổ đến nửa chết nửa sống, nhẹ nhàng buông lỏng liền bắt được.
Sau khi Hoàng Hậu kiệt sức bị bắt, Lâm Tiêu liền thu hồi tầm mắt không chú ý đến kết cục của cô nữa. Dù sao rơi vào tay tên gia hỏa không có nhân tính Khải này, không cẩn thận rút gân lột da nghiên cứu một phen là tuyệt đối không có khả năng thả người, điểm này Lâm Tiêu cũng từng tự mình thể nghiệm qua. Cái loại ký ức đáng sợ này, cả đời này hắn không muốn nhớ lại nữa.
.............
Các "nhân vật chính" trong mấy tấm màn sáng đều tự đi trên con đường của mình, bao gồm cả 11 đều không phát hiện ra đoạn đường này của mình đều bị người giám thị.
Mà lúc này, "Khải" tựa hồ lại phát hiện một "món đồ chơi" mới, trong sương mù đột nhiên lại xuất hiện một tấm màn sáng mới.
Lâm Tiêu tò mò liếc mắt nhìn khối ánh sáng mới xuất hiện này.
Trong màn sáng xuất hiện một đoàn người sói ở trong rừng rậm chạy thật nhanh, trong đó trên lưng một người sói còn ngồi một con chó trắng nhỏ đang thích ý thưởng thức phong cảnh.
Khi nhìn thấy con chó trắng trong hình, khóe miệng Lâm Tiêu khẽ co giật.
Lại là con chó bướng bỉnh...... lưu manh này a.
Trong sương mù không gian, một đoàn như mực nước sương đen đúng lúc xuất hiện, hợp thành một chuỗi ký tự: "(Cửu Vĩ thú, biến dị thể, có 8.21% gien vĩnh sinh. Mặt khác không biết tên virus gen bị nhiễm, tạm thời chưa phân tích ra kết quả)."
Lâm Tiêu thấy thế không khỏi sửng sốt một chút. Hắn cũng không phải kinh ngạc Tiểu Bạch trong cơ thể có gien vĩnh sinh, mà là kỳ quái tỉ lệ gien vĩnh sinh Tiểu Bạch lại còn nhiều hơn 11. 11 cũng chỉ có 7,33%, Tiểu Bạch thế mà đạt tới 8,21%, cái tên điên họ Sở kia rốt cuộc là như thế nào bồi dưỡng ra nó?
Về phần Tiểu Bạch trong cơ thể còn có virus gien không biết tên... Nếu như đoán không sai, hẳn cái gọi là gien sứa kia. Sở Phong Tử bởi vì chính mình một chút thú vị ác ý, chỉnh ra một loại gien sứa, sau đó cấy vào tiểu bạch hồ, thật sự cho biến thành một con chó.
Tiểu gia hỏa thật bi thảm.
Cũng may Tiểu Bạch cũng không để ý là được. Đương nhiên, nó cho dù để ý cũng không có cách nào, bởi vì nó đối với Tiến sỹ điên sợ như hổ, muốn trả thù cũng không có gan đi báo.
Tiểu Bạch đang thưởng thức phong cảnh trong hình không hề biết mình cũng đang bị người ta "thưởng thức", lúc này nó bị một con sói lạc đà chạy như bay trong rừng rậm, xung quanh gần trăm con sói tạo thành "đội hộ vệ" bảo vệ nghiêm ngặt. Chỉ là Dawell vẫn luôn ở cùng một chỗ với nó, lại không ở trong đó.
Thật tình không biết, lúc này Dawell cũng là vẻ mặt sụp đổ!
Tiểu Bạch chạy rồi.
Bạch Tổ tông bỏ chạy, nhưng không mang theo hắn. Giờ này khắc này trong lòng của hắn rất là bực mình!
Kỳ thật ngay từ đầu Tiểu Bạch không có ý định rời khỏi doanh địa người sói nhanh như vậy, người sói nơi này đều lấy nó làm tổ tông ăn ngon uống ngon cung phụng, đứa ngốc mới nguyện ý đi.
Bất quá ngay khi 11 vừa bước vào thế giới rừng rậm bị truyền tống đi, Tiểu Bạch đột nhiên trong lòng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía 11 rời đi.
Do dự một lát, Tiểu Bạch gọi vài thủ lĩnh người sói tới, sau đó "Y ô ô" thương thảo.
Dù sao ở một bên Dawell nghe chính là một đầu sương mù, làm sao cũng không rõ rõ ràng là hai cái giống loài, không biết trao đổi với nhau thế nào?
Tóm lại một bên "Y ô ô", một bên "Gào rống rống".
Ô ô ô......
Hống hống hống......
toàn bộ chỉ là một bản giao hưởng dã thú, còn mang theo tiết tấu.
Dawell vẫn là ngơ ngác, vẻ mặt không hiểu ra sao.
Cũng không biết chúng nó đang nói chuyện với nhau cái gì, mấy thủ lĩnh người sói đều đang liều mạng lắc đầu, lộ ra thần sắc cầu xin. Mà Tiểu Bạch thì giơ bàn tay nhỏ bé lộ ra móng vuốt sắc bén, bộ dáng nhe răng trợn mắt hung tợn uy hiếp.
Uh, kỳ thật Tiểu Bạch là để cho chúng nó mang mình đi du lịch một chuyến. Nhưng mấy người sói không đáp ứng. Nhưng Tiểu Bạch là ai? Bạch tổ tông tùy hứng nhưng ngay cả chính mình cũng sợ hãi!
Kết quả là, Tiểu Bạch bắt đầu ầm ĩ.
Cả doanh địa người sói bị nó giày vò đến một mảnh gào khóc thảm thiết. Đám sói mẹ trốn ở trong góc run lẩy bẩy, đám sói con nghe thấy "Bạch" ngừng khóc, đám đầu lĩnh người sói lại càng bi tráng "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết".
Tóm lại, Dawell chính là miễn phí thưởng thức phiên bản dị thú mạnh miệng Tây Du. Cái này lăn qua lăn lại thật sự là...... chết đi sống lại.
Cuối cùng mấy cái đầu sói không lay chuyển được Bạch tổ tông, đành phải gật đầu đáp ứng. Chờ sau khi chúng rời đi, Tiểu Bạch mới lộ ra bộ dáng dương dương đắc ý.
Mấy đầu lĩnh người sóirất nhanh liền triệu tập gần trăm "Đại quân" người sói mà Tiểu Bạch trực tiếp nhảy đến trên lưng một con sói đầu lĩnh, móng vuốt nhỏ vung lên phía trước, chỉ vào một phương hướng "A a!" kêu to một tiếng, gần trăm người sói đồng loạt "Ầm ầm ầm" vung chân chạy như điên.
Sau đó......
Bạn cần đăng nhập để bình luận